Miêu Cương Mệnh Cổ

Chương 1:




1.
Mẹ ta là người con gái đẹp nhất Miêu Cương.
Trong tộc thông hôn, tinh lọc huyết mạch là quy củ của Miêu Cương từ thời thượng cổ.
Nếu vi phạm quy củ trong tộc, vậy chỉ có thể bị trục xuất khỏi gia môn.
Trời sinh tính cách của mẹ ta đã quật cường, đã sớm không phục với những quy củ cổ hủ trong tộc.
Cố tình lúc này còn gặp được lang quân như ý của nàng.
Vì vậy mẹ ta dứt khoát rời khỏi Miêu Cương, theo cha ta trở về kinh thành.
Nhưng sau khi đến kinh thành, nàng mới phát hiện cha ta có một thanh mai cùng lớn lên từ nhỏ.
Ông đến Miêu Cương là bởi vì ông và cô công chúa yêu kiều của ông cãi nhau.
Mà ông cưới nàng chẳng qua cũng bởi vì để chọc giận và trả thù công chúa của ông.
Thậm chí ông cũng chẳng cho mẹ ta nổi một hôn lễ đúng nghĩa.
Công chúa cực kỳ chán ghét mẹ ta, nàng ta cảm thấy là do mẹ ta dụ dỗ cha ta phản bội nàng ta.
Nhưng cha ta cũng là một người kiêu ngạo, ông sẽ không bao giờ hạ thấp tư thái để đi dỗ nàng ta.
Còn công chúa thì không nỡ trả thù cha ta nên nàng ta chuyển sang tra tấn mẹ ta.
Nàng ta biết cha ta ghét nhất là những người thô thiển, cứ luôn chọn những lúc có mặt cha ta để làm nhục mẹ ta.
Nói nàng là thôn nữ hoang dã, không biết lễ nghĩa, nói nàng dốt đặc cắn mai, đê tiện hạ lưu.
Mỗi lần như vậy cha ta đều sẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn mẹ ta chứa đựng sự chán ghét.
Mẹ ta vốn định giải thích, từ trước đến nay Miêu Cương nơi nàng sinh sống đều lấy hoạt bát linh động làm chủ, tuy nàng không hiểu thơ từ nhưng cũng không đến nỗi dốt đặc cắn mai.
Nhưng nàng cực kỳ yêu cha ta, mắt thấy cha ta nhìn người ngoài làm nhục thê tử của mình lại chỉ thờ ơ, nàng chỉ quật cường trừng mắt nhìn cha ta.
Cứ thế qua nhiều lần, suy nghĩ mẹ ta cứng cỏi bất khuất là một phẩm chất tốt của cha ta cũng dần phai nhạt.
2.
Mẹ ta bắt đầu nhớ về Miêu Cương.
Đến hành lý mẹ ta cũng đã thu dọn xong nhưng lúc này nàng lại phát hiện mình mang thai.
Nàng không nỡ bỏ ta, Miêu Cương cũng không chấp nhận huyết thống pha tạp từ bên ngoài, từ trước đến nay bọn họ chỉ cho phép thông hôn trong tộc.
Vì thế mẹ ta chọn ở lại, tự ép mình quen với cuộc sống ở kinh đô, học tập quy củ lễ nghĩa ở nơi này.
Cùng lúc đó cha ta cũng càng ngày càng lãnh đạm đối với mẹ ta, ông bắt đầu nạp thiếp, một người, hai người…
Công chúa ở trong cung nổi trận lôi đình, nàng ta không làm gì được cha ta, nên chỉ có thể triệu mẹ ta vào cung nhục mạ.
Khi mẹ ta ra khỏi cung, mày đều chưa từng nhăn một cái, tựa như nàng đã trở thành một nữ tử sinh ra và lớn lên ở nơi này vậy.
Năm ba tuổi, cha ta quyết định làm cho ta một bữa tiệc sinh nhật.
Trong bữa tiệc, ta lấy hết can đảm đi đến trước mặt cha ta, ông chưa từng ôm ta, nên ta muốn ông ôm ta một cái.
Cha ta nhìn ta vươn tay ra, do dự một chút vẫn là bế ta lên.
Ta nằm trong lòng cha, cười đến miệng nứt đến tận mang tai, cảm giác có cha ôm, thật tốt.
Đến sau khi yến tiệc kết thúc, ta còn che miệng trộm vui vẻ.
Mẫu thân nhấp miệng hỏi ta: “Dao Dao, thật sự vui đến vậy sao?”
Ta gật đầu, đây là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra ta và cha gần gũi như vậy.
Thúy Trúc bưng canh nóng tiến vào, bĩu môi đầy mặt là vẻ không vui.
“Phu nhân, Công chúa lại đến tìm thiếu gia.”
Ta đảo tròng mắt, nhân lúc mẹ và Thúy Trúc đang nói chuyện, không để ý đến ta, ta lén chạy ra ngoài.
Công chúa là một nữ nhân xấu xa, nàng ta đến sẽ khiến mẫu thân không vui một thời gian.
Ta chạy chậm một đường đi đến thư phòng của cha ta, lại bắt gặp cha ta và Công chúa Minh Nguyệt mặt mày đỏ bừng đang bày tỏ nỗi lòng với nhau ở hậu hoa viên.
“Duẫn Chi, lúc trước chúng ta bỏ lỡ lâu như vậy, còn để cho người khác thừa cơ mà vào, ngẫm lại thật hối hận.”
Công chúa niết khăn tay thấp giọng nức nở, thiên chi quý nữ thường ngày kiêu căng, sinh lại diễm lệ, một khi nhu nhược xuống thế mà lại có một vẻ phong tình khác.
Thân là nam nhân, cha ta đương nhiên cũng không chịu nổi, đành phải hạ mình, khẽ thở dài.
“Niệm nhi, là lỗi của ta, ngày mai để ta nói với mẹ chọn một ngày tốt cầu hôn với Thánh thượng.”
Lý Trường Niệm là khuê danh của Công chúa Minh Nguyệt.
Khóe môi Công chúa gợi lên ý cười, nhưng như nhớ đến chuyện gì, mày lại hơi chau.
“Duẫn Chi, ta không thích những người khác trong phủ chàng.”
Vẻ mặt cha ta không đổi, không thèm để ý nói: “Chẳng qua là mấy món đồ chơi, sau khi nàng qua cửa không phải đều theo ý nàng sao?”
Ta chẳng hiểu gì đối thoại giữa hai người, nhưng vẫn biết là những lời chẳng tốt đẹp gì.
Ta nương theo bóng tối lén chạy về, ta lại không thích cha nữa.
Ngày hôm sau, trong cung truyền ra khẩu dụ, triệu mẹ ta tiến cung.
Mí mắt ta giật cực kỳ lợi hại, đã quấy không cho nàng rời đi.
Mẫu thân bất đắc dĩ, cúi đầu nhỏ giọng dỗ ta.
“Dao Dao ngoan, buông y phục của mẫu thân ra, ngày mai mẫu thân trở về lập tức dẫn con đi mua hồ lô ngào đường nhé!”
Ta giận dỗi, cúi đầu không nói.
Cao thái giám đến truyền chỉ liếc nhìn ta một cái, cười như không cười.
“Ta nói này tiểu tiểu thư, trong cung cũng đâu có sài lang hổ báo, người bày ra dáng vẻ này chẳng phải sẽ khiến Công chúa hiểu lầm sao?
Nếu làm trễ nải thời gian, chính là tội kháng chỉ bất tuân đấy!”
Mẫu thân thấy thế chỉ có thể sợ hãi nhìn về phía phụ thân.
Nàng vốn là một cô nương tươi đẹp lóa mắt cỡ nào chứ! Nhưng cái điệu bộ lúc này đây đến cả phụ thân nhìn cũng thấy phiền chán.
Ông nhíu mày thật chặt, cảm thấy nàng thật sự chẳng có tí phóng khoáng nào
“Dao tỷ nhi (cách gọi con gái) chính là bị ngươi chiều hư, bản thân ngươi không lên được mặt bàn cũng thôi, đừng có liên lụy đến con cái của ta.”
Ta nghe vậy lập tức buông lỏng tay, cũng không phải do sợ cha ta mà là ta suy nghĩ cho danh dự của mẫu thân.
Ta cố nén khó chịu vì tim đập nhanh, nhìn theo bóng dáng mẹ dần đi xa.
Rất nhanh sẽ đến ngày mai, chờ ngày mai là mẹ sẽ về.
Nhưng mà, về sau ta mới biết, ngày mai mà mẹ ta nói đó sẽ không đến.
3.
Ngày thứ hai, ta còn chưa thức dậy đã nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếp thấp giọng nức nở.
Đại nha hoàn của mẹ ta, Thúy Trúc đỏ mắt mặc quần áo cho ta.
“Tiểu thư, sau này nô tì nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt, sẽ không phụ sự giao phó của phu nhân.”
Ta nghe đến mơ hồ: “Mẹ ta đâu, mẹ ta còn chưa quay về sao?”
Thúy Trúc lại không nói gì nữa, chỉ ôm ta khóc.
Sau đó ta nhận được tin mẹ ta ở trong cung bất hạnh rơi xuống nước.
Ta kéo lấy cha ta hỏi: “Cha ơi, vì sao mẫu thân không về được nữa?”
Cha ta xanh mặt, lạnh lùng nói: “Mẹ người chết rồi.”
Sau ta biết được, ngày hôm đó đã truyền khắp trong ngoài hoàng cung.
Tống thị của phủ Tướng quân là tắt thở trên long sàng của Hoàng thượng.
“...”
Nghe nói Công chúa Minh Nguyệt mà Hoàng thượng sủng ái nhất phạm lỗi rồi.
Nàng ta bị cấm túc trong cung cả một tháng.
Cũng không biết từ lúc nào cha ta được Hoàng thượng nhìn trúng, liên tiếp thăng ba cấp, trở thành Trấn Quốc Tướng quân trẻ nhất bản triều.
Mà tổ mẫu lại càng vượt xa lão tổ tông Lâm gia, được ban phong danh hiệu Nhất phẩm Cáo mệnh Phu nhân.
Chỉ có mẹ ta lặng im không tiếng động bị mọi người lãng quên.
Mới qua ba tháng, Hoàng thượng đã ban hôn cho cha ta và Công chúa.
Lão ma ma chăm sóc ta nói: “Tướng quân phải thành thân, về sau tiểu thư phải lấy lòng Công chúa, Nàng là đích mẫu, về sau sẽ quản lý hôn sự của thứ tử thứ nữ trong phủ đấy!”
Ta nghe không hiểu lắm nên chạy đi tìm Thúy Trúc.
Nhưng nháy mắt hai mắt Thúy Trúc đã đỏ, tức giận bất bình nói.
“Nàng ta thì là đích mẫu gì chứ, phu nhân mới là nguyên phối đúng đắn của Tướng quân, công chúa chẳng những hại chết phu nhân mà còn muốn chiếm vị trí của nàng!”
Tuổi ta còn nhỏ, chưa quá mẫn cảm đối với sự phân biệt đích thứ, nhưng thật ra lại khắc cốt ghi tâm đối với lời Thúy Trúc nói Công chúa hại chết mẹ ta.
Nhân lúc người hầu không chú ý, ta men theo đường nhỏ trong phủ, chạy thẳng đến thư phòng của cha ta.
“Cha, vì sao người lại muốn cưới Công chúa? Con chỉ cần mẹ con, không muốn Công chúa làm mẹ con!”
Ông ta dựa lưng vào ghế, mí mắt hạ xuống, lấy tư thái từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống ta.
“Ngươi thật ra hoàn toàn theo nàng ta, tính tình hoang dã, một chút quy củ giáo dưỡng cũng không hiểu, chờ sau khi Công chúa vào phủ, ta phải nhờ nàng ấy mời cho ngươi một ma ma giáo dưỡng mới được.”
Ta tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
Cha ta lại chỉ hờ hững liếc ta một cái.
“Thế nào, còn thấy bất bình thay mẹ ngươi?”
“Bọn Thúy Trúc đều nói, mẹ ta mới là thê tử của người!”
Ông ta lại nhẹ như gió thoảng mây bay.
“Thế nào là thê, tam thư lục lễ chưa có, gia phả chưa vào, gì mà chính thế chứ, chẳng qua chỉ là dỗ ngọt mẹ ngươi thôi. Dao Dao, mẹ ngươi chỉ là một nữ nhân man rợ, sao xứng làm chính thê của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.