Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 37: Đường tương lai




Minh Hoa bất ngờ lao lên, Thiên Tuệ bước nhẹ chân lùi xa ra phía sau, cô lên nỏ, xả hàng loạt tên sét về phía Minh Hoa. Minh Hoa vừa phóng tới vừa chém rơi các tên sét, có cái trật có cái trúng người cô nhưng hai năm luyện tập đã nâng cao sức chịu đựng của Minh Hoa lên rất nhiều cộng thêm việc cơ thể thường mài dũa với Thiên Tuệ nên căn bản công kích của Thiên Tuệ lúc này không hề gây tổn thương được cho cô bé. Tuy thế mỗi lần gần dính vào y phục cô thì Minh Hoa luôn lấy tay dỡ lấy, đây là cái áo mới của cô.
Kiếm trong tay Minh Hoa chém xuống người Thiên Tuệ, Thiên Tuệ lách nhẹ tránh qua một bên, đồng thời đưa nỏ lên nhắm ngay vào đầu Minh Hoa, phóng ra một tia sét chớp nhoáng. Minh Hoa giơ kiếm lên nhanh nhẹn đỡ lấy làm chệch hướng đòn tấn công, nhưng vì theo quán tính nên cô hơi ngã ra phía sau.
“Trỗi dậy.” Minh Hoa quát to.
Mượn lực ngã cô vung kiếm từ dưới lên, dưới chân cô mọc lên từng ngọn đá theo một đường thẳng chỉ hướng Thiên Tuệ. Thiên Tuệ phản ứng nhanh chóng chĩa nỏ về phía tảng đá mọc lên, bắn vào đó, mượn xung lực đáp chân an toàn về phía sau.
Minh Hoa lấy lại đà, nắm chắc thanh kiếm tiếp tục xông về phía Thiên Tuệ nhưng Thiên Tuệ vẫn luôn bảo trì khoản cách với con bé, liên tục lùi ra sau, xả hàng loạt tia sét về phía Minh Hoa. Nhưng Minh Hoa né tránh tất cả, cô nhìn khắp bộ y phục của mình xem nó có bị hư hại gì không nữa.
Thiên Tuệ tập trung tinh thần, cô cuối cùng đã tìm ra điểm yếu của con bé rồi. Thiên Tuệ cười lạnh, cô triệu hồi thủy nguyên tố tát thẳng về phía Minh Hoa.
Minh Hoa cười tự tin, thủy nguyên tố căn bản không thể gây thương tổn đến cô được, xong vì không muốn phải ướt sũng người cô liên triệu hồi lên hòn đá che chắn trước người cô. Thủy công chỉ trong khoản khắc, ngay khi vừa kết thúc, hòn đá vừa tách ra thì Minh Hoa đã thấy một mũi tên sét gần ngay sát người mình.
“Cái...” Theo phản ứng cô đưa tay lên đỡ lấy mũi tên. Nhưng khoản khắc đưa tay lên, mũi tên sét đã nhắm ngay bàn tay của cô bé, khiến cô bị tê chốc lát, kiếm trong tay bị rớt xuống.
Tay kia nhanh chóng nhặt kiếm thì lại có một mũi tên sét phóng thẳng tới, bắn bay kiếm ra xa. Minh Hoa quay đầu lại định mắng một tiếng thì Thiên Tuệ không biết bằng tốc độ gì đã xuất hiện trước mặt Minh Hoa, cô giơ tay đẩy ngã con bé.
Chĩa nỏ vào trước ngực Minh Hoa, Thiên Tuệ híp mắt cười nói: “Ta lại thắng rồi hì.”
Minh Hoa phồng má hậm hực phản bác: “Không tính không tính, ta còn chưa có đánh đã nữa mà, ta còn tuyệt kĩ a, ta muốn đánh lại.” Minh Hoa lúc này tay chân vẫn rất ngứa ngáy, còn đâu mà quan tâm tới y phục của mình nữa.
“Ai dà... dù có đánh bao nhiêu đi nữa người cũng thua thôi.” Một giọng nói cứng ngắt vang lên khiến cả hai chú ý tới. Đó là giọng nói của Phong Nha, hòn đá đang lơ lửng bay đến.
Kiểu người dồi dào thể lực mà hiếu chiến như Minh Hoa, lúc đánh nhau sẽ toàn lực mà nhắm thẳng vào mục tiêu, không hề có sự chuẩn bị hay suy nghĩ thừa thải gì hết. Tuy nhiên hôm nay Minh Hoa vừa đánh vừa bảo vệ y phục của mình khiến cho Thiên Tuệ bắt được điểm yếu, không thua mới lạ.
Còn Thiên Tuệ thì thuộc loại vừa đánh vừa âm thầm quan sát đối thủ, lí giải mục tiêu, linh hoạt xử lí tình huống rồi tung ra công kích ngay vào yếu điểm của họ, tiết kiệm thể lực.
Cũng không thể không nói sau khi luyện thể cùng tu luyện tinh thần lực khiến cơ thể Minh Hoa thay đổi rất rõ rệt, dường như sức mạnh bổn nguyên đang từ từ được khai giải ra theo từng ngày. Hai năm trước giao thủ cùng Thiên Tuệ thì Thiên Tuệ luôn luôn vượt xa Minh Hoa nhưng càng ngày Thiên Tuệ phải sử dụng nhiều mưu mẹo mới có thể chiến thắng cô bé.
Theo như trong suy nghĩ của Phong Nha thì, ngày mà Minh Hoa lấy lại được sức mạnh xưa kia thì dù cho có bao nhiêu âm mưu quỷ kế cũng chẳng có kẻ nào trong cõi thiên địa này là đối thủ của cô nữa.
Còn hiện tại thì... Tuy rằng sức mạnh càng ngày càng tăng nhưng lối tấn công lại rất thô.
Thở dài một hơi, nó mới cất giọng nói: “Ta có một tin vui và một tin buồn muốn báo cho hai cô biết, các cô muốn nghe tin nào trước?”
Không đợi Minh Hoa lựa chọn, Thiên Tuệ chọn ngay lập tức: “Tin vui trước, ta muốn nghe tin vui trước đi.”
Minh Hoa cũng gật đầu đồng ý.
“Được.” Ngừng lại một chút Phong Nha nói tiếp: “Các cô vẫn còn cơ hội quay về nơi mà các cô đã đến đấy.”
Phong Nha vừa dứt lời, trong mắt Minh Hoa hiện ra kinh ngạc, người luôn giữ bình tĩnh như Thiên Tuệ cũng sững người chốc lát khi nghe thấy tin này.
“Cái gì?” Cả hai cô vô thức buộc miệng.
Nhưng khuôn mặt Minh Hoa xụ xuống, cô nói nhỏ: “Trở về sao, trở về thì làm được gì chứ, nhà của chúng ta đã không còn ai nữa, trở về thì có ý nghĩa gì chứ, sống ở đây không phải tốt hơn sao.”
Thiên Tuệ cũng vừa định đồng ý với Minh Hoa thì khuôn mặt của phụ thân vô thức hiện lên trong tâm trí cô, cô thấy ngài từ từ chìm trong biển lửa. Ánh mắt của cô trầm xuống lại, cô quay qua hỏi Phong Nha: “Ngươi đã biết cách quay về phải không?”
Minh Hoa quay mặt qua ngạc nhiên: “Tỉ, chẳng lẽ tỉ vẫn muốn...”
Phong Nha chen vào: “Không sai, nhưng đó lại là tin xấu.”
Phong Nha nhắm mắt lại triệu hồi một hòn đá có màu nâu cực kỳ tinh khiết, nó mở mắt ra giải thích tiếp: “Thực ra hòn đá giống thế có tới năm cái lận.”
Không đợi hai cô kịp suy nghĩ, Phong Nha nhìn về hướng Minh Hoa giải thích tiếp: “Năm viên đá lúc đầu là Hỏa – Thổ – Kim – Thủy - Mộc, chủ nhân giao cho ta năm viên đá này để hoàn thiện thiên địa này. Nhưng vì nhiều lí do trong lúc xây dựng thiên địa khiến linh hồn ta bị thương, nên trước khi ta dưỡng thương ta có giao lại bốn viên cho Xương Cuồng, Lộc Tục và Thanh Giang. Khi tỉnh lại ta đã không thể liên lạc với họ nữa, ta nghĩ rằng họ đã chết. Cho tới sáng nay ta đã cảm ứng được lực lượng của một trong bốn viên còn lại, nếu thu thập đủ cả năm viên đá này có thể mở ra được thông đạo để quay về thế giới kia. Nhưng ta chỉ có nắm chắc một nửa lí thuyết này đúng thôi”.
Nghe Phong Nha giải thích xong, Minh Hoa quay mặt qua Thiên Tuệ, ngập ngừng mở miệng: “Tỉ, tỉ nhất định phải quay về sao.”
“Nhất định phải về.” Vẻ mặt Thiên Tuệ trở nên cực kỳ nghiêm túc chưa từng có trong hai năm qua, cô trả lời rất kiên định.
“Tại sao phải về chứ, mà nếu có thì cũng chỉ có năm phần là đúng mà thôi.” Minh Hoa chất vẫn Thiên Tuệ, cô bé không thể hiểu được. Hai năm qua ở đây cô sống rất tốt, ngày ngày luyện tập cùng nhau, cùng A Tứ và lũ khỉ. Rồi còn rượt bắt thú hoang, nướng cá...
Cô đã dần dần xem thế giới này như là ngôi nhà của mình rồi, nên cô nghe thấy câu trả lời của Thiên Tuệ như vậy thì rất kinh ngạc. Trở về đó có gì tốt đẹp chứ, ở lại đây không phải tốt hơn sao.
Thiên Tuệ nhìn Minh Hoa, đặt hai tay cô lên hai bả vai Minh Hoa, khuôn mặt nghiêm túc trả lời: “Minh Hoa, hai năm qua có những thứ ta đã giấu muội, không muốn cho muội biết để muội có một cuộc sống tốt đẹp nhưng hôm nay ta phải nói rõ ràng cho muội.”
Khuôn mặt Minh Hoa đang ngơ ngát, Thiên Tuệ hít một hơi thật sâu mà nói tiếp: “Phụ thân chúng ta như thế nào chúng ta đều rõ cả, hai người ấy rất tốt, lương thiện. Thế thì tại sao hai người họ lại bị ám sát kia chứ?”
Lời nói của Thiên Tuệ khiến cho bả vai Minh Hoa vô thức lùi lại phía sau. Không đợi Minh Hoa nói, Thiên Tuệ giải thích tiếp: “Phải, bọn họ đã bị mưu hại, mà hung thủ... Có lẽ vẫn còn ở đâu đó trong ma giới, hắn vẫn cứ sống nhởn nhơ như vậy, còn phụ thân của chúng ta thì... Sao ta có thể làm như không thấy gì, làm như quên đi mà bắt đầu cuộc sống mới chứ. Ta... Ta không cam lòng, ta muốn kẻ đó phải trả giá.”
Khuôn mặt Thiên Tuệ lúc này hiện lên vẻ lạnh băng, cô không khống chế nỗi cảm xúc của mình nữa, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo hơn.
Minh Hoa vẫn còn chưa tiêu hóa hết thông tin mình vừa tiếp nhận, miệng cứ ấp a ấp ửng: “Ta... Ta...”
Thiên Tuệ lúc này đã thu lại sự xúc động trong lòng, cô nhìn Minh Hoa nói: “Nếu muội không muốn đi muội có thể ở lại, ta không cấm, dù sao thì nơi đó quá nguy hiểm... Ta sẽ đi một mình.”
Thiên Tuệ quay lưng đi thì Minh Hoa giữ tay cô lại, Thiên Tuệ quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt tràn đầy nghiêm túc của Minh Hoa: “Ta cũng đi, để tỉ phải quay lại nơi đó một mình trong khi ta ở đây hưởng phúc, ta không làm được nữa. Ta cũng muốn minh bạch cái chết của phụ thân.”
Thiên Tuệ sững người kinh ngạc vì câu trả lời của Minh Hoa, song cô vẫn phải hỏi tiếp: “Sẽ rất nguy hiểm đấy, ta cũng không thể đảm bảo mạng sống mình sẽ gặp nguy hiểm nữa, muội... Thật sự muốn sao.”
“Muốn.” Minh Hoa trả lời không chút do dự.
“Được, vậy ta cùng về.” Tâm trạng của Thiên Tuệ lúc này rất mâu thuẫn, vừa vui vì trên đường có Minh Hoa bầu bạn nữa, vừa lo sợ vì đã kéo con bé vào con đường ích kỷ của bản thân. Nhưng cô tự hứa sẽ lấy mạng của mình ra để bảo vệ con bé, không để con bé phải chịu ấm ức.
Thiên Tuệ nắm lấy bàn tay Minh Hoa hướng về phía tây mà đi, tia nắng chiếu vào từng lọng tóc của Thiên Tuệ và Minh Hoa. Trong ánh mắt mỗi người hừng hực những quyết tâm mãnh liệt cùng sự tự tin sẽ chinh phục những thử thách tương lai.
“E hèm, viên đá kia ở hướng nam.” Phong Nha ho nhẹ nhắc nhở.
...
Bên lề:
Minh Hoa: Sao ta cảm thấy lí do để trở về có hơi khiên cưỡng thế?
Thiên Tuệ: Đúng vậy, nhà ngươi còn lí do nào thuyết phục hơn không?
Tác giả: [Não đang tải xuống...]
Minh Hoa:...
Thiên Tuệ:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.