Năm năm sau, Dư Vấn đã có một mái tóc dài, làm cho cô tăng thêm vẻ dịu dàng.
Với mái tóc dài óng mượt kia, Hạ Nghị cảm thấy ngứa lòng khó nhịn, tay lại
vươn đến chạm một chút. Mười ngón tay anh xuyên qua tóc cô, giữ sợi tóc
đen đó nằm trong lòng bàn tay thật lâu.
Khi thường lui đến, cô đã sớm phát hiện, có điều hôm nay, cô nhìn chăm chú vào kênh tin tức 1 mà ngẩn người: Băng Luy Luy cuối cùng đã bị cảnh sát bắt, vì phạm nhiều tội
cướp bóc giết người ở Ôn Thành, tình tiết ghê sợ, đã bị xử bắn.
Có lẽ Đỗ Hiểu Văn không nhỡ rõ, nhưng cô nhận được 4 gương mặt kia trên tivi. Năm năm, cô sống cuộc sống rất nghiêm túc, năm năm, cô buông hết mọi
thứ, nhưng bốn gương mặt kia vẫn là nối lo lắng và ác mộng của cô.
“Ê, Hạ phu nhân, nhìn gì mà mê mẩn như thế?” Vị trí bên cạnh, tay đã trộm
đủ rồi, sợ bị cô phát hiện, đúng lúc thu về, hô một tiếng làm cô hoảng
sợ, lại còn kinh ngạc chảy mồ hôi.
Cô bình tĩnh nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, trong chớp mắt như thế, nhìn vẻ mặt cô khẽ hoảng hốt.
Mười giây sau.
“Tôi đã không còn là Hạ phu nhân nữa rồi.” Cô bình tĩnh vạch lỗi của anh.
“Hì hì, anh lại nhất thời chưa thể quen được.” Hạ Nghị cười, dáng vẻ cũng không quá so đo.
Thói quen này của anh mãi chẳng thay đổi được.
Cô không nói, còn đang suy nghĩ, thấy hành vi của cô bất thường, Hạ Nghị
cũng nghi ngờ nhìn về TV LCD trên văn phòng, vài giây sau, một tia sáng
xen vào đầu, anh thông minh lập tức hỏi, “Là bọn chúng?” Thật cẩn thận
chứng thực.
“Ừ.” Cô gật đầu.
Đây là phối hợp ăn ý nhiều năm của họ, chẳng cần nói nhiều, cô có thể hiểu được đối phương định nói gì.
“Thật tốt quá, chúng ta không cần lo lắng hãi hùng nữa!” Hạ Nghị không khống chế được cảm xúc, hưng phấn vỗ bàn.
Chúng ta? Dư Vấn nghi ngờ nhìn về phía anh. Liên quan gì đến anh?
Hạ Nghị chớp chớp mắt, “Hạ phu nhân, đây chẳng phải anh lo cho em à?” Về
chuyện anh đã làm vì cô, anh đã bắt Triệu Sĩ Thành hứa không nói một
chữ.
“Câu mắc ói” của anh, cô tập mãi cũng quen, cúi đầu, Dư Vấn tiếp tục đọc báo cáo, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, gầy đây sao anh nhiều như
thế? Công việc rất vất vả à?” Vấn Nghị muốn có thành tích như thế, không vất vả cũng khó.
Năm năm này, mỗi lần gặp anh lại gầy đi một phần,
đến giờ này, cô nghi ngờ anh chỉ còn da bọc xương đến gió thổi cũng có
thể bay. Khách quan mà nói, vài năm nay được cô và Triệu Sĩ Thành chăm
sóc, sức khỏe ngày càng tốt lên.
“Em không biết giờ mốt gầy à, càng gầy càng đáng yêu đó?” Anh híp mắt cười.
Đàn ông tuổi 37, anh còn nói với cô hai chữ đáng yêu á? Dư Vấn nổi da gà, bó tay toàn tập rồi.
“Nói thật nhé, em có phát hiện không, sau khi gầy, anh càng quyến rũ hơn
ấy?” Anh lại gần cô, cười cười cúi người, phun ra hơi thở vào môi cô,
giống như hôn cô cách không khí.
Cô nín thở, bình tĩnh kéo giãn khoảng cách. Nhưng cô lui một bước, anh lại tiến một phần.
“Anh còn như vậy, lần sau em sẽ không đến nữa!” Cô lạnh lùng nói.
Mỗi quý đùa một lần, cũng thành thói quen của anh rồi ư?
“Hạ phu nhân, em rất nghiêm túc chứ?” Anh nhíu mày.
“Đừng gọi em là Hạ phu nhân nữa, gọi tên em thôi!” Dư Vấn tốn hơi thừa lời.
Tuy rất ít gặp mặt, nhưng mà quan hệ của họ bây giờ, cải lão hoàn đồng lại
có chút giống bạn bè thời đại học. Cô thường xuyên bị anh chọc giận,
giận đến không muốn nghĩ nữa, lại bị anh cuốn lấy không thôi.
“Sao em có thể không đến, đời người ngắn lắm, chúng ta lại chỉ gặp mặt có mấy
lần!” Thú vui ngắn ngủi, anh nhún vai, về vị trí của mình.
“Em cảm
thấy, đời người rất ngắn, bây giờ chúng ta đang lãng phí thời gian!” Cô
gập vặn kiện lại, không muốn tán gẫu với anh nữa.
Báo cáo không có ấn đề, cô không cần ở lại nữa.
“Cùng ăn cơm tối đi.” Anh đưa ra lời mời.
“Không được, em có việc rồi.” Cô cũng không quay đầu lại đã muốn rời khỏi văn phòng của anh.
“Tống Dư Vấn!” Anh kêu cô lại.
“Nói đi.” Cô không quay đầu.
“Nghe nói, rất nhiều người xếp hàng theo đuổi em, có cả giám đốc tập đoàn XX trong đó?” Anh rất nhạy bén với tin tức.
Dư Vấn nhăn mày, cô không thích cuộc sống riêng tư bị bới móc.
“Em khuyên anh, chọn đàn ông nên chọn người trung hậu thành thật, giám đốc
tập đoàn XX thoạt nhìn thì nghiêm trang, thật ra còn lông bông hơn cả
anh!” Anh lành lạnh nói.
Năm năm này, anh vẫn âm thầm đánh giá đàn
ông xung quanh cô, đưa ra kết luận, đàn ông vĩ đại có rất nhiều, nhưng
người có thể thật tình với cô chẳng nhiều lắm.
“Tống Dư Vấn, em nói nếu anh đi xếp hàng, em có thể ưu tiên chăm sóc không?” Anh nửa thật nửa giả đùa cô.
Dư Vấn quay đầu, nghiêm túc trả lời: “Sẽ không đâu.” Đáp án của cô giống như năm năm trước, vẫn chẳng thay đổi.
Anh giả bộ lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Cô lại xoay người.
“Tống Dư Vấn, nếu, là anh chỉ nếu… Thụy Thụy vẫn còn, anh cũng học tên ngốc
họ Triệu chờ em năm năm, anh có tư cách xếp hàng không?” Không nghe ra
là anh nói đùa hay nói thật.
Dư Vấn dừng bước một chút, một câu cũng chưa nói, cô đẩy cửa mà ra.
“Đúng là lạnh lùng nhỉ, chẳng biết đùa một câu, một phút cũng không ở lại
thêm!” Anh sờ mũi, nhún vai, “Vốn muốn nói thêm vài câu hay cho tên ngốc Triệu…”
Vuốt bụng, bụng đói lại sôi rồi.
“Bận hả, bận cũng phải ăn cơm ha…” Lẩm bẩm, anh thở dài.
Muốn hẹn cô ăn bữa cơm thật là khó. Nhưng mà, không thể miễn cưỡng cô, miễn cưỡng rồi, lần sau có lẽ cô thật sự không đến nữa
Anh lại thở dài, nhắc nhở mình, lần gặp tiếp theo anh phải khống chế cái miệng nói lung tung của mình. Còn có, bớt đùa đi nữa.
…
Dư Vấn quyết định kết hôn cùng Triệu Sĩ Thành, thật ra, quá trình thật sự rất đơn giản. Ngày đó.
Chết rồi chết rồi chết rồi!
“Phiền anh, có thể chạy nhanh hơn?” Đã 11h, cô ngắt lời tài xế còn đang bắn nước bọt tung tóe, từ từ nói địa điểm công ty.
“Cô Tống, cô đang vội à?” Đối phương là cao thủ tình trường, cố ý chạy
xe rất chậm, tranh thủ thêm thời gian ở bên cô, chiếm thêm tình cảm của
cô.
“Phiền anh, gấp lắm rồi!” Nếu chẳng phải đang vội, cô sẽ tiếp tục đứng ở sân bay, chờ taxi vào nội thành, chứ không phải ngồi lên xe vị
vẫn có dã tâm với cô này.
Mấy năm nay, hắn không phải người đầu tiên
theo đuổi cô, cũng chẳng phải người đầu tiên có mục đích với cô. Cô biết rõ, trong đầu lũ đàn ông này muốn gì, toàn là muốn cưới cô, có thể có
công cụ phát tài, có thể bớt phấn đầu hai ba mươi năm. Đàn ông làm ăn,
cũng thật đáng sợ.
“Cô Tống, tôi thấy lần trễ máy bay này, chắc là
nguyệt lão se tơ cho đôi ta rồi.” Gã đàn ông có da mặt dày hơn tường
thành. “Thật ra tôi rất muốn mời cô một bữa cơm, lời nói không bằng hành động, chúng ta vừa đi ăn khuya vừa tiếp tục nói chuyện làm ăn nhé?”
Đuôi hồ ly lộ rồi. Từ lần hợp tác đến giờ, thế theo đuổi của đối phương rất mãnh liệt.
“Xin lỗi nhé giám đốc Triệu, tôi có bạn trai rồi.” Cô bình tĩnh lấy tấm chắn ra
“Cô có bạn trai rồi?” Đối phương sửng sốt.
“Đúng vậy, anh ấy cũng họ Triệu, là bác sỹ, hôm nay anh ấy hẹn tôi chúc mừng sinh nhật.” Cô cười nhẹ, thong dong nói.
Không khí trong xe chìm xuống, tốc độ xe nhanh hơn nhiều.
Trước khi xuống xe, giám đốc Triệu vẫn làm dáng, “Không sao, cô Tống có sức
hấp dẫn như thế, có bạn trai tự nhiên cũng là bình thường! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tôi sẽ không buông tay đâu!”
Cô chẳng nể mặt mũi, xoay người bước đi.
Ở trong thang máy, cô vội vàng lộn túi lại, bật máy di động đã tắt. Chỉ
có một tin nhắn, lúc tám giờ, anh nhắn tin hỏi cô đã xuống máy bay chưa, nếu không nhầm, cô sẽ về nhà trước 12h.
Máy bay trễ năm tiếng, bình
thường một người đàn ông sẽ nghĩ cô hẹn người khác rồi. Nhưng cô biết,
Triệu Sĩ Thành nào phải người “bình thường”.
Cửa thang máy mở ra, quả nhiên cô lập tức thấy bóng hình cao lớn đứng ở cửa nhà. Mỗi lần thấy
hình bóng ấy, lại cảm thấy thật ấm áp. Mấy năm nay, cô gặp rất nhiều cửa ải khó khăn, thời điểm không hài lòng, mỗi một lần quay đầu, anh đều ở
nơi đây. Làm cho cô an tâm.
Cô vội vàng chạy lại, trên tay kéo rương hành lý “Buổi chiều sao anh không mở di động, em chẳng thể liên lạc được với anh!”
Cuối cùng cũng đợi được cô, anh ôn hòa nói, “Buổi chiều lúc khám bệnh, di
động hết pin, sau đó gọi cho em, chắc em đã lên máy bay nên tắt máy
rồi.”
“Sao không vào nhà, chẳng phải có chìa khóa à?” Cô vội lấy chìa khóa mở cửa, cô có để ý trong tay anh còn cầm bánh ngọt và ít đồ ăn.
Triệu Sĩ Thành có chìa khóa nhà cô, đó là bởi vì thời gian cô đi công tác rất nhiều, không thể hẹn thời gian rõ ràng, vì thế cô đưa thẳng chìa cho
Triệu Sĩ Thành.
Anh cười nhẹ, không trả lời.
Nhưng trái tim Dư Vấn biết rõ, vì họ chỉ là bạn bè, chẳng có quan hệ thân mật, cho nên không
được chủ nhà cho phép, gần như anh chưa bao giờ chủ động vào nhà cô một
bước.
Thật ra, cô chưa bao giờ làm sinh nhật, nhưng sinh nhật của cô
vẫn cứ trôi qua. Bây giờ, hàng năm dù bận nhiều việc sinh nhật đều trở
về tổ chức cùng anh, cô đã quen rồi.
“Ăn chưa?” Anh hỏi cô.
“Ăn rồi, cơm máy bay.” Cơm của máy bay hàng không quốc tế cũng không tồi.
“Còn anh?” Cô hỏi lại anh.
“Không đói bụng.”
Giống năm ngoái, anh bước vào nhà bếp, dùng tốc độ nhanh nhất làm vài món ăn
cho cô. Gần mùa hè, hơi nhiệt trong bếp cuộc lên, anh lại để cô đứng
ngoài cửa kính chờ, bởi vì, nơi đó có thể có khí lạnh. Cho dù mệt chết
đi, nhưng Dư Vấn vẫn không ngồi nghỉ ngơi, cô đứng yên ngoài cửa lẳng
lặng nhìn người đàn ông bị dầu mỡ bao vây.
Năm năm, chỉ như một ngày. Anh vẫn không đổi, người thay đổi lại là cô, ví dụ như cô bắt đầu tình
nguyện để tóc dài, ví dụ như, sự tồn tại của anh với cô mà nói đã thành
một thói quen, nếu như lâu không gặp anh, ngược lại sẽ cảm thấy toàn
thân mất tự nhiên.
Gần 12h, anh nhìn đồng hồ, “Không kịp rồi, thiếu mấy món, chúng ta cắt bánh trước đi.”
Hai người ngồi trước bàn ăn, không cần thổi nến như bé con, bởi lẽ cô không có tâm nguyện gì cả. Nhưng mà, một chiếc bánh ngọt, bốn món ăn đơn giản đã làm ấm lòng cô rồi.
Ăn cơm, cắt bánh ngọt, giống năm ngoái, hai
người lại uống chút rượu. Anh phát hiện, trong túi cầm tay của cô là
trang sức đeo tay.
“Quà sinh nhật của bạn à?” Anh trầm giọng hỏi.
“Giám đốc Triệu.” Cô từng nhắc đến người này với anh.
Cô lấy quà ra, là đồ trang sức, kiển dáng rất thịnh hành. Cô tiện tay bỏ
sang bên, cô già rồi, đồ trẻ con cô không thích nữa. Nhưng anh lại nhìn
món quà kia, nhìn thật lâu.
“Xin lỗi… Anh chẳng mang quà…” Anh xin lỗi.
Bình thường cô muốn gì, anh sẽ mua đó, đến thời điểm mấu chốt, lại phát hiện mình chẳng biết mua gì cả. Anh muốn tặng quà lại không biết cô có tùy
tay bỏ đi không.
“Em hả, lớn tuổi rồi, quà không còn mang lại niềm
vui cho em nữa, giống như em không muốn yêu nữa, yêu sẽ rất mệt mỏi.” Cô cười cười.
Không muốn yêu nữa? Mắt anh dao động, cuối cùng không nói một lời.
“Thời gian là liều thuốc tốt nhất, mấy năm nay, số lần đau lòng càng ít đi, em thích cuộc sống bình tĩnh này, nhưng chỗ sâu trong lòng vẫn muốn sinh một đứa con, lại cảm thấy đời này không có con thì thật nuối
tiếc.” Cô uống chút rượu, lại nói nhăng nói cuội, mấy năm này, những thứ cô muốn nói với anh, có thể nói, không thể nói.
“Em điên rồi, sinh con gì cơ, thân thể không thích hợp làm sản phụ cao tuổi đâu.” Anh hắt “thẳng” nước lạnh vào cô.
Môi Dư Vấn mím lại. Cao tuổi?
“Anh ghét sản phụ cao tuổi như em?” Dư Vấn híp mắt nguy hiểm.
“Không phải ghét, chỉ là cảm thấy không cần mạo hiểm.” Họ chỉ là bạn thân, không thích hợp thảo luận những lời này.
“Triệu Sĩ Thành, nói thật ra, cho dù đợi em, anh cũng không thích sinh con?” Cô đột nhiên bắt đầu nghi ngờ.
“Sản phụ cao tuổi vốn rất nguy hiểm, thân thể của em lại như vậy, vẫn còn bị thiếu máu, cho dù người kia không phải anh, anh khuyên em đừng mạo
hiểm.” Anh thuần túy xuất phát từ góc độ bác sĩ.
Cứ lúc nào cũng cao
tuổi sản phụ, mắt Dư Vấn bốc hỏa. Lại nói, chọn đàn ông phải chọn người
biết ăn biết nói, mới không làm mình tức chết!
“Năm nay em mới 34
tuổi, nếu bây giờ mang thai, năm sau vừa vặn có thể sinh con, trước 35
tuổi không phải sản phụ cao tuổi nhé!” Cô uống rượu rồi, cao giọng.
“Em cảm thấy được à?” Anh nghiêm trang hỏi lại cô.
Bị cản, Dư Vấn bỗng nghĩ sâu xa. Cô không muốn yêu, nhưng có lẽ, cô thật
sự nên kết hôn, tìm một người đàn ông, có thể mang lại cuộc sống bình
yên, tập thành thói quen.