Là đêm tân hôn, thế nhưng Thẩm Thiều Đình và Thư Tình lại phân phòng ra ngủ. Xem ra vị Thẩm phu nhân này chẳng được lòng cậu chủ tí nào. Ánh mắt của những người trong biệt thự Nam Sơn dành cho Thư Tình vốn đã khinh bỉ nay lại càng lấn lướt coi thường hơn.
“Thiếu phu nhân, không có lệnh của cậu chủ. Cô không được phép đi ra ngoài.” Lý Lạc đứng chắn trước mặt Thư Tình khi thấy cô chuẩn bị bước ra khỏi cổng.
Thư Tình đẩy Lý Lạc ra. “Tôi đi đâu là quyền của tôi chứ. Tại sao phải xin phép anh ta?”
“Đây là lệnh của cậu chủ. Cô có thắc mắc gì thì tới gặp cậu ấy.” Nói xong Lý Lạc ra lệnh cho hai bảo vệ lôi Thư Tình vào trong, bất chấp việc cô gào thét, giãy dụa.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
“Đưa cô ta vào phòng, tịch thu điện thoại, khóa cửa lại.”
Rầm! Thư Tình bị ném xuống sàn nhà, cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo, nó nhốt Thư Tình lại trong một căn phòng tăm tối, chật chội.
Thư Tình mở đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, Thẩm Thiều Đình điên rồi, đây là cách mà một người đàn ông bình thường đối xử với vợ của mình sao? Thư Tình không hiểu, cô cũng chỉ là người bị động trong cuộc hôn nhân này. Cô không tranh, không đoạt, nếu người Thẩm Thiều Đình muốn cưới là Thư Di, cô sẵn sàng lui về phía sau chúc phúc cho hai người. Thế nhưng chính anh ta là người đồng ý với cuộc hôn nhân này và rồi cũng là anh ta bất mãn với nó.
Một chút một tình yêu trong lòng Thư Tình cứ thế vụn vỡ theo những hành động tàn nhẫn của Thẩm Thiều Đình. Cô cảm thấy bất lực khi không biết những ngày tháng tăm tối này sẽ kéo dài đến khi nào nữa.
Không biết nằm đó bao lâu, Thư Tình tỉnh lại vì ánh sáng chói lóa trong phòng. Cô mở mắt, nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, phản chiếu trong đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh ta là khuôn mặt đã tái nhợt của cô.
Thẩm Thiều Đình từ trên cao nhìn xuống Thư Tình, nhìn cô nằm co quắp như một con thú nhỏ dưới sàn, một chút thương xót bắt đầu dấy lên trong lòng hắn, nhưng chỉ trong tích tắc, hắn đã đập chết cảm xúc mới manh nha này.
“Dậy! Thay đồ rồi theo tôi tới một nơi.”
“Đi đâu?”
“Cô không cần biết! Thay đồ tử tế vào là được!” Thẩm Thiều Đình ném cho Thư Tình một ánh mắt lạnh lùng rồi đi ra khỏi phòng.
Thư Tình làm theo yêu cầu của hắn, thế nhưng thứ nhận được chỉ là ánh mắt ghét bỏ của Thẩm Thiều Đình.
“Cô đang đùa tôi à?”
Lời Thẩm Thiều Đình vừa dứt, tiếng cười khẽ phía sau cũng không kìm được mà vang lên, một một người đàn ông tóc đỏ trêu hắn: “Cô vợ của cậu cũng thú vị thật.”
“Đi thay đồ lại ngay cho tôi!” Thẩm Thiều Đình bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn quát Thư Tình.
“Nhưng đây là bộ đồ đắt nhất của tôi rồi.” Thư Tình cúi đầu, sự xấu hổ theo câu nói này cũng bắt đầu bành trướng khắp người cô. Mang tiếng là tiểu thư Lê gia nhưng ngoại trừ việc cho cô một danh phận thì hình như những người gọi là bố hay mẹ cũng quên mất việc bọn họ cần phải chăm sóc cô con gái này.
Vì lời thú nhận của Thư Tình, tiếng cười cũng ngày một lớn hơn, cho đến khi Thẩm Thiều Đình gắt lên một tiếng ‘câm miệng’, âm thanh hổ lốn này mới chịu dừng lại.
Thẩm Thiều Đình ra lệnh cho Lý Lạc. “Dẫn cô ta vào phòng thay đồ!”
Nghe đến ba chữ phòng thay đồ, ánh mắt Lý Lạc thoáng qua tia khó xử: “Nhưng… đó là…”
“Tôi bảo đi thì đi đi!”
“Vâng.” Lý Lạc dẫn Thư Tình vào một căn phòng khác. Khi cánh cửa được bà ta do dự mở ra, trong một khoảnh khắc, Thư Tình đã ngỡ là mình đang lạc vào thiên đường.
Bởi trong ngôi biệt thự đâu đâu cũng mang hơi thở lạnh lẽo của Thẩm Thiều Đình, thế nhưng lại tồn tại một căn phòng tràn ngập màu hồng nhạt. Từ rèm cửa, cho đến ga giường, tất cả đều được trang hoàng như một cứ địa dành cho công chúa.
Thư Tình cứ ngỡ đây đã là điều kinh ngạc lớn nhất đối với cô rồi, cho đến khi tủ đồ được Lý Lạc mở ra.
Bên trong, toàn bộ đều là trang phục dành cho nữ, có đủ loại màu sắc cũng như bốn mùa xuân hạ thu đông. Và điều khiến cô ngạc nhiên hơn hết thảy là tất cả chúng đều chưa cắt nhãn mác.
Thấy Thư Tình như dán mắt vào đó, Lý Lạc nhếch môi: “Thu lại cái ánh mắt thấp kém của cô đi.”
Nói rồi, bà ta ném một bộ váy cho cô: “Thay nhanh rồi ra ngoài!”
“Vâng…”
Thư Tình không dám đưa ánh mắt thăm dò căn phòng này nữa. Cho dù đó có là sở thích biến thái của Thẩm Thiều Đình đi nữa thì nó cũng không liên quan đến cô. Việc cần làm của cô bây giờ là đi theo hắn ta tới bữa tiệc và tìm cách thoát ra ngoài.
Mặc dù chỉ mới chung đụng hai ngày nhưng Thẩm Thiều Đình cho cô một linh cảm là tâm lý của người đàn ông này rất bất ổn, hắn ta có thể sẽ có những hành động thô bạo hơn với cô. Cô cần phải về nhà và tìm sự giúp đỡ.
Dù sao cũng là ruột thịt, cho dù không có tình cảm đi nữa thì ba mẹ cũng không thể đẩy cô vào hố lửa.
Suy tính kỹ lưỡng, Thư Tình dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ.
Và thật kỳ lạ, bộ váy này cứ như được may ra là dành cho cô vậy, Thư Tình nhìn sự vừa khít của nó trên người mình, không khỏi có một chút ngạc nhiên.
Nhưng đẹp để rồi làm một bông hoa trưng trong nhà kính thì có ích gì chứ? Cô muốn tự do.
Thư Tình đẩy cửa đi ra, mà bên ngoài, Thẩm Thiều Đình đang nói chuyện với Hàn Đông, vì quá chú ý tới câu chuyện, hắn không để ý tới việc Thư Tình đang ở gần.
“Tiếp tục tìm cho tôi. Nếu cần thiết thì mở rộng bán kính ra, cho đến khi tìm được người thì thôi.”
“Nhưng… cậu có biết là dân số tỉnh Lâm bao nhiêu người và nó rộng tới cỡ nào không.” Giọng Hàn Đông tỏ ra bất mãn. “Nó còn khó hơn cả mò kim đáy bể.”
Thế nhưng, Thẩm Thiều Đình vẫn cương quyết. “Cứ tiếp tục làm đi! Tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận. Đã tìm đến được đây rồi, sao tôi có thể bỏ cuộc được.”
Giọng hắn càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng khô khốc như cố kìm nén sự xúc động đang cuộn trào.
Thư Tình chưa bao giờ nhìn thấy một mặt như vậy của Thẩm Thiều Đình, kể cả khi hắn ở cạnh Thư Di, người con gái hắn yêu đi nữa, ánh mắt cũng không dịu dàng và yêu thương như vậy.
Nhưng ánh mắt đó lập tức thay đổi sau khi hắn nhìn thấy cô, sự biến chuyển nhanh đến nỗi khiến Thư Tình có cảm giác những gì cô vừa thấy chỉ là ảo giác.
Mang theo sự khó hiểu như vậy, Thư Tình cùng Thẩm Thiều Đình tới bữa tiệc, cũng là lần đầu tiên xuất hiện dưới thân phận Thẩm phu nhân.
Hắn không nói, Thư Tình cũng lười hỏi, chỉ sắm vai là một cô vợ nhu thuận đi theo bên cạnh hắn để chào hỏi mọi người. Nhưng nhìn cái cách mà chủ nhân của bữa tiệc chào đón Thẩm Thiều Đình như là một vị khách quý, cô đoán đây cũng là một người muốn móc nối quan hệ với Thẩm thị, giống như nhà họ Lê các cô vậy.
Sau khi Thẩm Thiều Đình bị một đám người kéo đi, Thư Tình lẻn ra khỏi hội trường, cố gắng tìm một người gần đó và mượn họ điện thoại.
Đi tới vườn hoa, người cần tìm còn chưa có, Thư Tình đã được chứng kiến một cảnh mà cô không nên thấy.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong sân vườn, một người con gái từ phía sau ôm lấy một người đàn ông, dáng người cô nhỏ nhắn còn dáng người của anh ta thì cao lớn. Thật là một cảnh ngọt ngào và cảm động nếu như không phải từ giọng nói cùng dáng người của cả hai bọn họ, Thư Tình nhận ra đây là Thư Di và Thẩm Thiều Đình, chồng cô.
Trông bọn họ chẳng khác gì một đôi tình nhân mệnh khổ bị chia cắt còn cô là nhân vật phụ xấu xa trong câu chuyện này. Xem ra căn phòng đầy hường phấn đó là của Thẩm Thiều Đình dành cho Thư Di. Tình yêu của anh ta dành cho em gái cô lớn đến vậy chẳng trách anh ta hết lần này tới lần khác muốn trút giận lên người phá hoại nó là cô đây.
Không muốn chứng kiến cảnh chồng mình ân ái với người phụ nữ khác, Thư Tình quay đầu bỏ đi. Thế mà, đi lòng vòng thế nào, cô lại đi tới một nơi còn vắng người hơn nữa. Thư Tình nhìn bể bơi với dòng nước trong xanh trước mặt, ánh mắt vô cùng hoang mang.
Giữa lúc cô phân vân không biết mình nên đi hướng nào thì một bàn tay từ phía sau bất ngờ ôm lấy eo cô, đem cô vây hãm trong hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn.
“Bảo bối, em đi đâu nãy giờ thế? Làm anh tìm mãi.”
Giọng nói xa lạ này khiến Thư Tình hoảng loạn, cô hét lên: “Tôi không phải, anh nhận nhầm người rồi.”
Vừa nói, cô vừa giãy dụa khỏi vòng tay đang siết chặt của người đàn ông phía sau.
Song cánh tay của anh ta còn cứng hơn đá, Thư Tình có dùng sức mấy cũng vô ích. Ngược lại vì thích thú với sự phản kháng yếu ớt của cô, cánh tay của anh ta càng siết chặt hơn nữa.
“Bảo bối, em thơm quá.” Cái mũi của người đàn ông hít hà trên mái tóc của Thư Tình. Lại thấy cô không tiếp tục phản kháng mà ngoan ngoãn ở trong ngực hắn, bàn tay hắn tiếp tục lần mò trên ngọn đồi đang phập phồng phía trên.
Và khi hắn chuẩn bị bao lấy khối mềm mại đó, bỗng một lực mạnh đem bàn tay của hắn quặt ngược ra phía sau, còn chưa kịp ‘a’ lên thì chỗ giữa hai chân đã bị giáng một cước đau đớn.
“Á, con đĩ! Mày! Mày!” Người đàn ông ôm lấy hai chân mà đuổi theo Thư Tình. Mặc dù đang đau muốn chết thế nhưng bước chân của hắn lại rất nhanh, còn Thư Tình, vì vướng víu trong đôi giày cao gót, chỉ chạy được vài mét đã bị hắn bắt lại.
Người đàn ông đè cô xuống chiếc ghế mây, đem hai tay của cô bẻ ngược lên đỉnh đầu, sau đó ‘roẹt’ một tiếng, hắn xé rách váy của Thư Tình.
Cả người bị hắn khống chế, Thư Tình chỉ còn biết kêu lớn lên: “Cứu… cứu tôi với!”
Đáp lại tiếng kêu cứu thất thanh của cô, chỉ là tiếng người đàn ông cười khoái trá.
“Kêu nữa đi! Kêu to vào! Mày có kêu đến khản giọng thì cũng không ai vào giúp mày đâu. Đây là địa bàn của ông đây.”
Nói rồi, hắn cúi xuống trên bộ ngực trắng nõn lấp ló sau mảnh vải bị xé rách.
Thật mềm, thật thơm. Hắn từng ngủ qua vô số phụ nữ nhưng chưa có ai cực phẩm được như vậy. Phải cảm ơn những thằng bạn của hắn đã cho chuẩn bị cho hắn một con đàn bà ngon nghẻ thế này.
Vì xúc cảm quá tốt đẹp, cánh tay của người đàn ông cũng nới lỏng dần, và Thư Tình chỉ chờ có thế, cô vơ lấy chiếc khăn tắm vắt trên ghế rồi chụp lên đầu người đàn ông.