Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 2: Đêm tân hôn



“Đã tạm ổn rồi ạ. Cháu vừa nói chuyện với cô ấy. Thư Di cũng đã hiểu ra và chấp nhận chuyện hôn sự này rồi.”

Thẩm Thiều Đình ngồi xuống đối diện Lê Minh, Thư Tình cũng thuận theo mà ngồi xuống bên cạnh, chỉ là khoảng cách giữa cô với Thẩm Thiều Đình còn đủ để nhét thêm một người nữa. Nhìn thế nào cũng chẳng giống một cặp đôi sắp sửa kết hôn.

Thẩm Thiều Đình chẳng buồn quan tâm đối với hành động của Thư Tình, hắn tiếp tục nói chuyện với Lê Minh.

“Hôm nay tới đây là có chuyện muốn thương lượng với ông. Về việc tổ chức hôn lễ giữa cháu và Thư Tình, có thể phải làm đơn giản...”

Ngừng một chút Thẩm Thiều Đình mới nói tiếp: “Thẩm thị hiện đang phải giải trình về vấn đề thuế, nếu bây giờ làm quá phô trương thì không hay.”

Lời nói của hắn thấu tình đạt lý, thái độ lại tỏ ra kính cẩn, thế nên mặc dù là một lời đề nghị khiến cháu gái mình thua thiệt, Lê Minh cũng không phản đối, ngược lại ông còn nói thêm: “Đơn giản cũng tốt, hai đứa cũng không cần bày vẽ quá làm gì, hôn lễ cũng chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, không có cũng được.”

Không có? Nghe đến câu này thì Thư Tình không thể tiếp tục làm người vô hình trong căn phòng này nữa, cô ngẩng đầu, trân trối nhìn người gọi là ông nội.

Chuyện kết hôn là chuyện trọng đại cả một đời người, có thể đó là lần duy nhất trong cuộc đời cô, thế mà lại được hai người quyết định qua loa thế ư?

Nhìn ánh mắt lấp lánh nước của Thư Tình, nội tâm Lê Minh cũng dấy lên một chút hối hận với những lời mình nói. Song sự hối hận này nhanh chóng bị ông ta gạt đi, bởi chỉ có không tổ chức hôn lễ, không đem mọi chuyện làm rình rang thì Thư Di mới có thể vui vẻ và ông ta cũng đỡ áy náy với đứa cháu gái này.

Thế nên.

“Cứ chọn ngày tốt rồi hai đứa đi đăng ký là được.”

Chuyện kết hôn cứ vậy mà quyết định chóng vánh, không có hôn lễ, không có nhẫn, cũng không có áo cưới, những ảo vọng duy nhất trong đời của một người con gái cứ thế bị Thẩm Thiều Đình và Lê Minh giẫm nát đi.



Nói là ngày tốt nhưng không biết có thật sự xem ngày không, đúng ba hôm sau Thẩm Thiều Đình lái xe tới đón Thư Tình, cả hai cùng đi tới cục dân chính.

Vì thân phận của Thẩm Thiều Đình, thủ tục được làm rất nhanh gọn, ký tên, đóng dấu, chụp ảnh, còn chưa tới mười phút mà cả hai đã hoàn thành xong các bước.

Cầm quyển sổ kết hôn đỏ chót đi ra khỏi cục dân chính, Thư Tình vẫn không thể tin được những chuyện vừa xảy ra. Như vậy là cô đã gả cho Thẩm Thiều Đình, trở thành vợ của người đàn ông mà cô đã thầm yêu bao năm nay.

Đây là một chuyện hạnh phúc và cũng là một chuyện đau lòng tới mức nào chứ? Khi mà Thẩm Thiều Đình không hề yêu cô, anh thậm chí còn có phần ghét cô nữa.

Ngón tay Thư Tình khẽ vuốt lên bức ảnh chụp chung của hai người, trên đó, người con gái cong khóe mắt cười hạnh phúc, còn người con trai bên cạnh, lại là cái nhìn lãnh đạm và thờ ơ trước ống kính.

Suốt cả quá trình, Thẩm Thiều Đình không hề nói với Thư Tình câu nào, cho đến khi ra bãi đỗ xe, hắn mới mở miệng: “Giờ cô theo tài xế Lý đi về. Tôi còn có việc phải giải quyết.”

“Vâng...vâng ạ…” Thư Tình chỉ có thể gật đầu như một cái máy. Điều đầu tiên để làm một người vợ ngoan, chính là không được phản bác bất cứ lời nào của chồng mình. Đây là điều mà bà ngoại nuôi Thư Tình đã nói với cô khi cô bắt đầu hiểu chuyện.

Và điều này bây giờ đã được Thư Tình vận dụng rất tốt, cô không hỏi Thẩm Thiều Đình đi đâu, làm gì, chỉ im lặng lên xe của tài xế Lý và đi về biệt thự Nam Sơn, nhà riêng của Thẩm Thiều Đình.

Căn nhà lâu nay chỉ có sự tồn tại của Thẩm Thiều Đình, nay vì sự xuất hiện của Thư Tình mà dậy sóng một phen.

Đây chính là Thẩm phu nhân, người sẽ là nữ chủ nhân của căn nhà này, nhìn thế nào cũng thấy quê mùa không thể tả.

Thời đại này rồi mà vẫn còn có người để kiểu tóc dài đen thẳng, khuôn mặt mộc không son phấn, ngay cả áo quần cũng hiện rõ cái mác ‘hàng chợ’. Một người thế này mà cũng xứng với cậu chủ của bọn họ ư?

“Cô ta không phải là tiểu thư của Lê thị à.” Một người trong đám người hầu thắc mắc.

“Là tiểu thư Lê thị nhưng là đứa con thất lạc mới được bọn họ nhận về. Trước đây cô ta sống ở một cái vùng khỉ ho cò gáy gì đó.”

Nghe vậy, một người bĩu môi: “Thảo nào từ đầu tới chân hiện rõ một chữ ‘phèn’”.

“Nhưng mà khuôn mặt nhìn cũng được đấy chứ? Không trang điểm mà vẫn nét nào ra nét nấy.”

“Đẹp gì? Tôi thấy giống hồ ly tinh thì đúng hơn. Nếu không sao có thể nẫng tay trên mối hôn sự đáng lẽ ra là của tiểu thư Thư Di và cậu chủ.”



Thư Tình đã lên lầu, cô không hề nghe thấy những lời bàn tán cay nghiệt của những người trong biệt thự Nam Sơn, mắt chỉ tập trung vào căn phòng được xem là phòng tân hôn của cô, bước chân như chôn ngay tại cửa.

Đây là phòng mà Thẩm Thiều Đình đã chuẩn bị cho vợ của anh ta?

Một căn phòng chỉ rộng tầm mười mét vuông và chỉ có một chiếc giường đơn cũ kỹ, thậm chí nó không hề được quét dọn trong khi số người làm tại biệt thự này đếm không đủ hai bàn tay.

“Đây là phòng anh ta chuẩn bị cho tôi?” Mặc dù đáp án gần như đã chắc chắn trước mặt song Thư Tình vẫn hỏi lại Lý Lạc, quản gia của biệt thự này, trong thâm tâm cô vẫn hi vọng đây chỉ là một lời trêu đùa quái ác mà thôi.

Nhưng không, cái nhếch môi của Lý Lạc đã nói cho cô tất cả.

“Đúng vậy, đây là phòng của cô.”

Và tất nhiên, đã ở phòng này thì cô đừng hòng chạm tới một móng tay của cậu chủ. Ý tứ Lý Lạc thể hiện rõ mồn một qua ánh nhìn khinh miệt của bà ta trước khi rời đi.

Chỉ còn một mình Thư Tình ở trong căn phòng chật chội, bẩn thỉu với đôi mắt đỏ hoe. Có nằm mơ thì cô cũng không tưởng tượng được việc trở về Lê gia, trở thành vợ của Thẩm Thiều Đình sẽ những ngày tháng như thế này. Cô bị bố mẹ ruột thờ ơ, bị chính người mình yêu coi thường, và có lẽ đây mới chỉ là khởi đầu của tất cả mà thôi.

Cố kìm lại những giọt nước đang chực chờ rớt ra, Thư Tình đi tới trải lại chiếc giường lộn xộn, cũng lau dọn căn phòng đầy bụi bặm. Trong tình huống này, cô nhất định không được gục ngã.

Căn phòng tuy nhỏ nhưng dọn dẹp nó xong cũng phải mất hơn một tiếng. Thư Tình mệt mỏi nằm gục xuống giường.

“Cô có vẻ thoải mái quá nhỉ?” Một giọng nói châm biếm vang lên bên tai làm đánh thức đôi mắt lim dim của Thư Tình. Nhìn thấy Thẩm Thiều Đình đang đứng bên thành giường, cô bật dậy như một cái công tắc.

“Anh… sao anh lại ở đây?”

“Không phải đó là điều cô muốn?” Thẩm Thiều Đình quét mắt qua bộ váy đã xốc xếch trên người Thư Tình, dây trên vai hơi trễ xuống, vạt váy dưới đùi thì bị xốc lên, muốn có bao nhiêu ướt át thì có bấy nhiêu, hắn trào phúng nói: “Bày trò để tôi lên giường với cô sao?”

“Tôi...tôi không có” Thư Tình vội vàng chỉnh lại chiếc váy đã lộn xộn, tức giận đáp lại: “Rõ ràng là tôi đã khóa cửa. Là anh tự tiện vào phòng này.”

“Đây là nhà tôi, tôi muốn vào đâu mà chẳng được.” Thẩm Thiều Đình bị những lời này của Thư Tình làm cho thẹn quá hóa giận, hắn bất ngờ giữ tay cô lại rồi bẻ ngược ra phía sau.

“Còn cô, việc của cô là an phận ở trong cái nhà này. Còn nữa, đừng có già mồm với tôi!”

“Anh…anh…” Thư Tình vì những lời ngang ngược này của hắn mà tức đến nỗi ngực phập phồng, dưới bộ váy mỏng, hành động này vô tình mang theo sự quyến rũ khó nói thành lời.

Hai mắt Thẩm Thiều Đình tối lại, hắn quát một tiếng: “Tiện nhân.”

“Thế này mà cô còn dám chối.” Kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Từ đầu đến chân, cô ta đều phô ra để mời mọc hắn, thế mà cô ta còn tỏ vẻ thanh cao.

Thẩm Thiều Đình buông Thư Tình ra, hừ một tiếng: “Phụ nữ nhà họ Lê các cô, động vào còn bẩn tay tôi.”