Cô dâu đâu? Sao lại không tới? Có sự cố gì ư? Những khách mời ngồi ở dưới bắt đầu xôn xao hết cả lên.
Người nhà của Thẩm Thiều Đình cũng sốt ruột đứng ngồi không yên. Mợ cả không nhịn được mà mắng hắn: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm cô dâu đi chứ!”
“Thật không ra cái thể thống gì!”
Mợ hai cũng xen vào: “Mấy đứa trẻ chúng mày cứ thích gì làm nấy, nhưng đây là ngày kết hôn, không phải trò đùa!”
Khách mời không chỉ có bạn kinh doanh của Thẩm Thiều Đình mà còn cả những chính trị gia của thành phố Hà. Ai cũng bận rộn, sao có thể bắt bọn họ chờ đợi. Còn chưa nói tới biết bao nhiêu báo đài con mắt đang nhìn chằm chằm vào cái hôn lễ này nữa.
Có đồng minh phụ họa, mợ cả lại tiếp tục bắt bẻ Thẩm Thiều Đình, cũng vì khó lắm mới thấy được cảnh hắn chật vật. “Đứa dâu này cũng thật quá quắt. Còn chưa bước vào nhà mà đã ngang ngược thế rồi.”
Ngoài mặt thì bà ta tỏ ra lo lắng, thúc giục Thẩm Thiều Đình, thế nhưng trong lòng lại chỉ mong hôn lễ này càng nát càng tốt, thành trò cười cho thiên hạ thì càng vui.
Sự xôn xao ở bên dưới càng lúc càng lớn song Thẩm Thiều Đình lại chẳng hề quan tâm. Hắn giống như một kẻ vô tri vô giác, đứng ngây ra như tượng, từng ngón tay ẩn nhẫn siết chặt đến mức nổi gân xanh.
Thì ra nỗi hoang mang trong lòng hắn không phải là không có cơ sở, Tịnh Kỳ quả nhiên đã lừa hắn, lừa hắn một vố vô cùng đau đớn.
Thẩm Thiều Đình quay mặt, nhìn hội trường mà hắn tự tay chọn từng chi tiết, sau đó cúi đầu xin lỗi với quan khách ở dưới: “Đã làm mất thời gian của mọi người. Thẩm Thiều Đình tôi thành thật xin lỗi.”
“Thế này là thế nào?” Bác cả đập bàn, giận tới tím mặt. “Thẩm Thiều Đình. Mày coi bọn tao là trò cười của mày hả?”
Tổ chức hôn lễ, mời khách khứa tới cho đông đủ rồi nói một tiếng hủy là hủy?
Thẩm Thiều Đình không trả lời, lướt qua đám người nhà đang nháo nhào bên dưới, đi ra khỏi hội trường.
Lăng Triệt muốn đuổi theo hắn lại bị Hàn Đông cản lại. “Cứ để Thẩm Thiều Đình một mình đi.”
“Tại sao lại thế này?” Lăng Triệt bất mãn thay Thẩm Thiều Đình. “Không phải chúng ta đã thấy Tịnh Kỳ tới đây rồi?”
“Thật không biết cô ta đang chơi cái trò gì nữa! Giờ hay rồi! Lần này mặt mũi của Thẩm Thiều Đình đã mất sạch. Chuyện cười này sẽ còn bị nhắc tới nhiều nữa!”
Hàn Đông không kích động giống như Lăng Triệt mà ngược lại khá bình tĩnh, anh ta nhấp một ngụm rượu, sau đó mới nói: “Hôm nay là một ngày quan trọng đến vậy nhưng cậu có thấy con bé Alice không? Cả vợ cậu cũng không thấy.”
Lăng Triệt nhíu mày, không hiểu ý của Hàn Đông.
Là người thứ ba hiểu rõ mối quan hệ yêu hận tình thù hơn bất cứ ai, Hàn Đông lắc đầu. “Là Tịnh Kỳ cố ý đó. Cô ấy muốn chơi Thẩm Thiều Đình một vố.”
…
Thư Tình về đến nhà, trước đó vài ngày cô đã dọn hết những thứ cần mang vào một vali. Khi kế hoạch xong xuôi, cô cũng sẽ rời khỏi thành phố Hà, không bao giờ quay lại nữa.
Hàn Đông nói đúng, là cô cố ý chơi Thẩm Thiều Đình một vố. Thế nên trước đó cô đã nhờ Jade dẫn Alice đi xa, để con bé không phải chứng kiến những thù hận, dằn vặt của người lớn.
Ở thành phố Lâm, Jade đã thấy ồn ào trên báo những bài đăng về hôn lễ của Thẩm Thiều Đình, lập tức gọi điện thoại cho Thư Tình.
Thư Tình mở máy, bên kia truyền đến giọng lo lắng của Jade. “Thẩm Thiều Đình có làm gì cậu không?”
Thư Tình cười nhạt. “Tự cho là thông minh như anh ta chắc cũng hiểu. Còn có thể làm gì được.”
Jade ‘ừ’ một tiếng, không hỏi tiếp, bởi cô cảm giác giọng Thư Tình có gì đó không được bình thường.
“Cậu ổn chứ?”
Thư Tình: “Ổn! Rất ổn là đằng khác. Cậu biết không, suy nghĩ lớn nhất trong nhiều ngày qua của tớ làm thế nào để tiễn thẳng Thẩm Thiều Đình xuống địa ngục. Đến nằm mơ tớ cũng thấy cảnh tượng này xảy ra...”
Thư Tình đang nói bỗng cười phá lên, là nụ cười vui vẻ khi đã trả thù được Thẩm Thiều Đình.
Nụ cười này làm đông cứng bước chân của Thẩm Thiều Đình ngay tại cửa, hắn đã nhìn thấy cô nhưng một chút dũng khí bước vào cũng không có. Hắn đứng đó, trân trối nhìn cô, nghe những lời nói chẳng khác gì nhát dao cùn khứa từng mảnh lên tim hắn.
“Giờ tớ thành công rồi. Chỉ tiếc tớ không được nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Thiều Đình lúc đó.”
Bên kia điện thoại, Jade nghe thấy những lời này thì lo lắng hơn là vui mừng cho Thư Tình. Cô nói: “Cậu không ổn thì cứ khóc đi. Tớ không cười cậu đâu.”
“Khóc? Sao tớ phải khóc?” Thư Tình cắt ngang: “Người yêu Thẩm Thiều Đình là Tịnh Kỳ còn Thư Tình thì không.”
Nói rồi, cô tắt điện thoại, kéo vali ra, tất cả những gì liên quan đến Tịnh Kỳ đều đã chấm hết, kể cả Thẩm Thiều Đình.
Bắt gặp người đàn ông đang đứng trước cửa, Thư Tình khựng lại một chút, nhưng cũng không bất ngờ, với những gì đã gây ra, Thẩm Thiều Đình để yên cho cô đi mới lạ.
Ánh mắt Thư Tình lạnh băng nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.
“Anh cũng nghe thấy hết rồi đấy…”
“Khi nào?” Đáp án đã rõ rành rành song Thẩm Thiều Đình vẫn muốn hỏi cô, cả thân hình cao lớn của hắn giống như đã mất hết điểm tựa, lung lay sắp đổ.
Thư Tình: “Lúc tỉnh lại ở bệnh viện thì tôi đã nhớ hết rồi.”
Mặt Thẩm Thiều Đình biến sắc, Thư Tình trào phúng nhìn hắn. “Anh nghĩ tôi không nhớ thật nên muốn bịa đặt thế nào cũng được phải không?”
“Tịnh Kỳ…” Thẩm Thiều Đình cầm lấy tay cô, muốn nói một lời bào chữa cho bản thân. Thế nhưng, còn chạm được tới, cô đã lùi lại một bước. “Đừng có chạm vào tôi! Tôi ghê tởm anh!”
“Tôi không phải là Tịnh Kỳ! Tôi là Thư Tình!”
“Không. Em là Tịnh Kỳ!” Thẩm Thiều Đình lao tới ôm lấy cô, cố chấp không muốn nhìn vào sự thật đang trần trụi vạch ra trước mắt hắn.
“Đừng đi… cầu xin em đừng đi!” Thẩm Thiều Đình sợ đến nỗi chỉ biết khẩn khoản cầu xin, Thư Tình lại không muốn nghe, giãy dụa thoát ra khỏi người hắn.
Thái độ dứt khoát của cô làm Thẩm Thiều Đình mất hết lý trí, hắn đá vali của Thư Tình qua một bên, ép cô vào tường. Cầu xin không được thì hắn bắt đầu cưỡng ép không cho cô đi.
Sự ngang ngược của hắn thôi thúc con quái thú trong Thư Tình bùng lên. Mắt cô đỏ ngầu, hiện rõ trong nó chỉ còn là hận thù, không còn yêu thương.
“Anh cút đi!” Thư Tình chạy vào bếp túm lấy con dao, chỉa vào Thẩm Thiều Đình. “Nếu anh không đi thì đừng trách tôi.”
Thẩm Thiều Đình chứng kiến dáng vẻ hung hãn của cô, cổ họng khô khốc, một lời bào chữa cũng không thể phát ra. Hắn không muốn cũng phải chấp nhận sự thật người trước mặt hắn là Thư Tình chứ không phải là Tịnh Kỳ nữa. Hắn phải đối diện với bản án mà Thư Tình sắp sửa buộc tội.
Thẩm Thiều Đình đi tới cầm lấy cổ tay của Thư Tình, đem mũi dao hướng thẳng vào ngực hắn.
“Em làm đi! Nếu điều này khiến em có thể bớt hận anh thì em làm đi!”
Tay Thư Tình run run, mũi dao chỉ còn cách tim Thẩm Thiều Đình vài phân, hắn cũng không hề né tránh, dịch sát người vào, chỉ cần Thư Tình muốn, có thể nhắm thẳng vào đó.
“Tôi biết tội lỗi ngày đó của tôi không thể gột rửa, vậy thì hãy để tôi trả giá đi.”
“Không…” Thư Tình hét lên, bàn tay run rẩy buông dao ra.
“Thẩm Thiều Đình...đừng ép tôi.” Cô ngồi sụp xuống nền nhà, nước mắt giàn dụa. “Cầu xin anh...Buông tha cho tôi đi. Tôi muốn rời khỏi đây.”
“Cầu xin anh…”
Có là trước đây hay là hiện tại, cô cũng chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay hắn.
Thẩm Thiều Đình ngồi xuống bên cạnh Thư Tình, nâng khuôn mặt của cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt hắn. “Em quên hết tình cảm giữa chúng ta rồi ư? Tịnh...Thư Tình chẳng lẽ bao lâu nay em không nhìn ra được là tôi đã thay đổi.”
“Tôi không thấy” Thư Tình lắc đầu, đẩy hắn ra. “Tôi yêu anh… nhưng tôi còn hận anh nhiều hơn nữa.”
Tình yêu mấy ngày ngắn ngủi của Tịnh Kỳ không dung hòa được nỗi hận sâu sắc mà Thư Tình dành cho hắn. Ngày đó, khi cô cầu xin hắn đừng phá con cô, Thẩm Thiều Đình đã làm gì? Khi cô tuyệt vọng nhất, hắn đang ở đâu? Thư Tình không bao giờ thoát được cái cảm giác sợ hãi khi bị ném lên bàn mổ lạnh lẽo, càng không quên được cái đêm cô trốn chạy khỏi sự truy đuổi của Thư Di. ngôn tình hay
Là Tịnh Kỳ mắt mù mới đi yêu một kẻ ác quỷ giống như hắn. Còn Thư Tình thì không.
Thư Tình lau nước mắt, cô đứng dậy, xách vali đi.
Thẩm Thiều Đình không giữ cô lại nữa nhưng Khi Thư Tình bước qua cánh cửa, hắn vẫn không từ bỏ ý định níu kéo.
“Chúng ta không còn cơ hội quay lại nữa?”
Thư Tình: “Không bao giờ.”
Thẩm Thiều Đình không biết, từ cái ngày thoát khỏi cõi chết trở về, cô đã thề sẽ không bao giờ tha thứ cho Thẩm Thiều Đình, đừng nói là quay lại với hắn.