Liêu Ngữ Tịch ngồi trước gương chỉnh chu trang điểm, cô cũng không khiến cho bản thân mình trở nên quá nổi bật, chỉ là muốn cho bản thân chỉnh chu hơn một chút để đi họp mặt bạn bè, đã năm năm trôi qua cô cũng không nhớ những người bạn trong lớp, vả lại cũng không biết họ còn nhớ mình hay không? vì lúc đó cô quá mờ nhạt chỉ có Tiểu Hồng là thân thiết với cô còn lại thì chỉ chào hỏi vài câu là xong.
Cô khoác trên người một bộ váy trắng tinh khôi, đi giày đế bệt để dễ dàng di chuyển, nhưng khi Tiểu Hồng gửi địa chỉ cho cô thì chợt Liêu Ngữ Tịch nhận ra nơi đó là một quán bar, cô phân vân không biết có nên đến đó hay không, những buổi họp mặt đáng lẽ ra nên đến những nơi sáng chẳng hạn như quán ăn hay một chỗ nào đó phù hợp hơn, nhưng đã lỡ nhận lời rồi nên Liêu Ngữ Tịch cũng không thể từ chối được.
Tiểu Hồng sợ rằng cô sẽ không đến nên nhắn một tin để hỏi. ngôn tình ngược
[Ngữ Tịch cậu có đi không? tớ vừa đến nơi, địa chỉ cũng đã gửi cho cậu, liệu cậu không ngại đến đây chứ?]
[Không sao, tớ không ngại, đến chung vui với mọi người một chút, cũng lâu rồi không gặp mọi người rồi.]
[Được, vậy cậu tới nhanh nhé, tớ đợi cậu.]
Cô đứng dậy đi tới lấy chiếc áo khoác rồi khoác nhẹ lên người, Diệp khuynh Xuyên nhìn thấy cô chỉnh chu chuẩn bị rời đi thì liền cất giọng.
“Đi đâu giờ này?”
“Tôi đi họp lớp.”
“Họp lớp tối vậy sao? ở đâu?”
Liêu Ngữ Tịch cảm thấy anh hơi bị tò mò về chuyện của mình nên cáu gắt nói.
“Tôi đi đâu thì mặc kệ tôi, anh không cần quan tâm.”
“Một người phụ nữ ra ngoài vào trời tối tôi cần biết nơi cô đến có gì còn có thể tới đón được chứ?”
“Ồh anh tốt vậy sao, chứ không phải đang kiểm soát tôi đấy à?”
“Cô đi đâu thì tùy cô tôi không quan tâm, nhưng sợ có nguy hiểm thì tôi còn cứu viện kịp.”
Cô không muốn nói chuyện với anh cứ thế mà quay lưng rời đi nhưng chỉ để lại một câu.
“Anh lo lắng thái quá rồi, yên tâm tôi sẽ không sao.”
Chiếc xe khởi động máy xuất phát đến địa điểm quán bar của trung tâm thành phố, đây cũng là lần đầu cô đến nơi thế này nên cũng có chút bỡ ngỡ, Liêu Ngữ Tịch bước chân xuống nhìn những người ăn mặc hở hang vô cùng táo bạo, những tay ăn chơi khét tiếng cũng có mặt ở đây, cô thở dài một hơi, dù gì cũng đã đến rồi cứ vào chào hỏi trước cái đã.
Cô dong rãi bước đi vào bên trong, tiếng nhạc xập xình cũng với những điệu nhảy hoang dã sôi nổi của những người ở đây làm cô có chút khép mình, có vẻ như Tiểu Hồng đã nhìn thấy cô liền đưa tay lên ra hiệu, Liêu Ngữ Tịch nhanh chóng đi tới chỗ bọn họ, cô mỉm cười vẫy tay chào những người trong bàn, một vài người thì nhận ra còn một vài người khác thì há hốc mồm vì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vì trước đây Liêu Ngữ Tịch không chỉnh chu vẻ bề ngoài, cô ăn mặc cũng rất giản dị có phần lỗi thời, tóc tai cũng rất phá cách không phải hình tượng quý cô sang trọng thanh lịch như thế này đâu.
“Ơ… cô là…”
Tiểu Hồng vui vẻ đứng lên ôm lấy cô rồi giới thiệu.
“Mới năm năm thôi mà mọi người quên cô ấy rồi sao?”
Một người trong số đó liền đứng dậy nhíu mày nói.
“Chẳng phải là Tịch lỗi thời đó sao?”
Câu nói này làm cho Liêu Ngữ Tịch có hơi bực tức, cái danh đó gán mác cho cô mấy năm về trước đến giờ bọn họ vẫn còn gọi cô như vậy, nhưng cô đã học được cách kiềm chế bản thân để không trở nên tức giận mà cho tên vô duyên đó một cái tát.
“Đúng vậy là tôi.”
Người ngồi bên góc liền phì cười nâng ly rượu lên uống.
“Gì chứ? Tịch lỗi thời sao có thể trông xinh đẹp như vậy, cô ta ăn mặc phèn lắm còn cô gái này tự nhận mình là Tịch lỗi thời ư, tôi không tin đâu.”
Tiểu Hồng định lên tiếng thì Liêu Ngữ Tịch đưa tay cản cô lại sau đó ngồi xuống mỉm cười nhẹ nhàng.
“Có ai lại rảnh đi nhận một cái danh xấu xí như vậy chứ, không tin cũng chẳng sao, chỉ là năm năm không gặp tôi đã gặp lại Tiểu Hồng nên cô ấy mời tôi đến đây chung vui, tôi chỉ muốn chào hỏi rồi đi nên không có ý định ở chơi lâu.”
Mấy cô gái khác nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp kèm theo sự sang trọng quý phái, toát lên khí chất của một phu nhân như cô liền nổi ý ghen tức, vì họ ra trường cũng không bao lâu nên công việc chưa thể ở chức vị cao, ở đây ai cũng rất tầm thường, từ khi cô xuất hiện họ liền trở nên lu mờ, họ cho rằng năm đó cô có thai nên đã nghỉ học để cưới chạy bầu, họ khinh thường cô vì cô không học đến nơi đến chốn mà lại có thể trở nên xinh đẹp sang chảnh như vậy thì chỉ có thể làm những việc bậy bạ.
“Vậy sao, nghe đồn năm năm trước cậu mang thai với Triệu Chí Nhan sau đó cưới chạy bầu đúng chứ?”
“Đúng rồi, năm năm trước đột nhiên biến mất rồi Triệu Chí Nhan cũng theo đó mà nghỉ luôn.”
“Sao rồi, có phải vẫn tốt đẹp không?”
Liêu Ngữ Tịch không nổi giận nhưng cô lại vui vẻ đáp.
“Tôi không có cưới chạy bầu hay gì cả, tôi và Triệu Chí Nhan cũng chia tay đã lâu, tôi cũng đã có gia đình, năm năm đó chẳng qua tôi đi du học nên không tiếp tục đồng hành cùng mọi người được.”
Đám người đó liền bàn tán.
“Chia tay rồi sao?”
“Hay là cặp đại gia nên mới chia tay Triệu Chí Nhan nhỉ?”
“Đúng rồi, nhìn vẻ kiêu ngạo của cô ta kìa, chắc chắn là leo lên giường của ai đó rồi mới hống hách như vậy.”