Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 62:




Thật ra thì chủ nhiệm Nghiêm như vậy cũng có thể lý giải, nghĩ đến trước kia Phó Sủng ở trong sở nghiên cứu, chỉ cần cô ngồi trong phòng làm việc, chơi điện thoại di động uống trà, vậy cũng là lập công cho sở.
Hôm nay đi theo đại đội đặc chủng huấn luyện, hơn nữa còn biểu hiện ưu tú như vậy, chủ nhiệm Nghiêm có thể không kích động sao?
Khỏi phải nói chủ nhiệm Nghiêm như vậy, ông cụ cũng hả hê không thôi, đi đâu cũng khoe khoang nói Phó Sủng nhà ông bây giờ không phải không cứu vãn được rồi, sợ rằng không kém cháu gái nhà lão Thẩm bao nhiêu, cũng đi theo đại đội đặc chủng.
Chuyên gia mật mã chính là chuyện rạng rỡ cho tổ tông, người dưới quyền và chiến hữu của ông cụ nghe lời này cũng buồn bực, trước kia Phó Sủng gây nghiệt khắp nơi, ông cụ ra cửa còn chú ý mặt mũi, còn có thể thu lại chút.
Như thế rất tốt, bước đi cũng mang gió, nhất là trước kia mấy chiến hữu nói Phó Sủng không tốt, thiếu chút nữa chưa chôn vùi, mọi người cũng nhịn, ai kêu đây chính là hoành hành ngang ngược, không có cách nắm bắt, phải không?
Nhìn tình huống nơi này, biết Phó Sủng lanh lợi nghe lời, chủ nhiệm Nghiêm cũng yên tâm, chuẩn bị về trong sở, Đường Dật để Phó Sủng tự mình đi tiễn chủ nhiệm Nghiêm, Phó Sủng tiễn chủ nhiệm Nghiêm đến tận cổng doanh trại.
“Được rồi, đưa đến đây thôi, còn phải trở về huấn luyện đấy.” Lão Nghiêm dừng bước nhìn Phó Sủng, thở dài: “Phải cải tạo cho tốt, không phải, phải cố gắng cho tốt, biết chưa?”
Trong lúc nhất thời nói sai, ngược lại hơi lúng túng.
Phó Sủng nghe lời lão Nghiêm nói, ngược lại không để vào trong lòng, trước sau như một không tim không phổi, đáp một tiếng với lão Nghiêm: “Được, cháu nhất định cải tạo tốt.”
Dù sao cô từ nơi này cải tạo xong rồi đi ra ngoài vẫn là đức hạnh ấy đúng không? Bạn có thể trông cậy vào cô sau khi từ đại đội đặc chủng ra ngoài sẽ lập tức thay đổi triệu để, làm người một lần nữa, cô cũng không có lòng tin kia, lão Nghiêm vẫn không ôm hy vọng lớn như vậy.
Lão Nghiêm gật đầu nhìn Phó Sủng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Phó Sủng, ý vị sâu xa cường điệu lần nữa: “Chú hiếu cháu die3nda`nle3qu'ydo0n có thể làm được, chính là bình thường hơi rối rắm, phải nghe lời, huấn luyện ở đơn vị cho tốt, không phải biểu hiện thật tốt sao? Cũng nên trưởng thành, cho nhà họ Phó thêm chút thể diện.”
Những năm này chủ nhiệm Nghiêm vẫn mắt nhắm mắt mở với Phó Sủng, chỉ cần không phải mắc lỗi lớn, cũng sẽ làm như không thấy, nhịn một chút cho qua, thứ nhất là nhìn mặt mũi ông cụ, thứ hai cũng bởi vì chú hai của Phó Sủng.
Trước kia hai người là bạn học, xuống liên đội là chiến hữu chung đại đội, có chút giao tình, chủ nhiệm Nghiêm cũng lưu tâm Phó Sủng.
“Ôi, ngài yên tâm, cháu sẽ huấn luyện thật tốt.” Phó Sủng cười cười với chủ nhiệm Nghiêm, khó có được biết điều như vậy, cũng không phải cô thật sự thay đổi, cso câu là gì? Giang sơn dễ đổi.
Chỉ vì ông nội thôi, giống như ông cụ nói, ông sống không còn mấy ngày, không trông cậy vào Phó Sủng có thể làm chuyện lớn kinh thiên động địa gì, dù sao cô nhóc này thêm chút lòng đừng để nhà họ Phó mất mặt là được rồi.
Nghĩ tới bản thân mình đã đến đại đội đặc chủng, cũng chính là luyện tập cho tốt, để ông cụ vui mừng một lần.
Chủ nhiệm Nghiêm không nói thêm gì, xoay người ngồitrong xe của sở rời đi, Phó Sủng nhìn theo xe của chủ nhiệm Nghiêm rời đi, cũng xoay người trở về sân huấn luyện, đi theo nhóm lính đặc chủng tiếp tục huấn luyện.
Đường Dật nhìn dáng vẻ cao gầy trong sân huấn luyện, nhiệt tình không chịu thua thiệt, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, Phó Sủng nhà anh không phai không đường cứu vãn, chỉ là một đứa bé bị chiều hư mà thôi.
Nếu lập kế hoạch sẽ không tốt, Tiếu Khải cũng thường khen Phó Sủng trước mặt anh.
Phải nói trong đơn vị rất khổ cực, nhiều hơn chính là cuộc sống buồn tẻ vô vị, Phó Sủng đã quen tự do tự tại, an phận ở chỗ này một tháng đã là khó có được.
Có thể để cho cô nhóc này chống đỡ được đến bây giờ, đơn giản cũng bởi vì Đường Dật ở chỗ này.
Mỗi ngày cứ lướt qua như vậy, Phó Sủng cũng vạch đầu ngón tay sống qua ngày, cô nhớ KTV Lân Giác, nhớ Tuế Nguyệt tình cảm mãnh liệt trong quán bar, nhớ nhóm anh chị em cùng cô đi làm bậy.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, không khí khắp nơi cũng mát mẻ, chùm tia sáng như sợi bông thông qua tầng mây xuyên qua lá cây chiếu lên đất, chiếu lên nóc phòng, ngày tốt như vậy cũng là may mắn với nhóm lính đặc chủng.
Hôm nay diễn tập thử lần thứ nhất, quy mô sát hạch lớn, hết sức quan trọng, thời tiết tốt như vậy cũng để cho các nhóm chiến sỹ phát huy bản thân tốt hơn.
Sát hạch rất nghiêm trọng và cường đại, Đường Dật suy tính tình huống của Phó Sủng, cũng sợ cô liên lụy đến thành tích của cả liên đội và doanh đội.
Để cho sát hạch mất đi công bằng, nhiều hơn chính là Phó Sủng hoàn toàn không có cách nào chịu đựng được sát hạch kiểu ma quỷ này, cho nên Đường Dật cho Phó Sủng một ngày nghỉ, để cô nhóc này nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.
“Em phải ở yên trong nhà, không chạy biết chưa?” Đường Dật nhìn Phó Sủng, nhấn mạnh lần nữa, “Doanh trại dieendaanleequuydonn ở trong núi, xa xôi hiểm ác, em mà chạy loạn, coi chừng không tìm về được.”
Đại đội đặc chủng vốn bí mật, vừa ở sâu trong núi xa xôi, tính tình cô nhóc này hung hãn, lỡ ham chơi chạy mất, còn không biết tìm cô ở đâu, huống chi trong núi sâu đồng hoang, côn trùng chim muông gì đó cũng không phải hiếm.
Phó Sủng đứng dậy đến trước mặt Đường Dật, kéo cánh tay Đường Dật, giọng mềm nhũn: “Nếu anh không yên lòng, anh để tiểu Hải đưa em đến thị trấn đi, ở trong phòng nhiều buồn bực, em sợ sẽ sinh bệnh.”
Ở đại đội đặc chủng, không ăn, không uống, không chơi, cuộc sống này thật sự có thể khiến cô sinh bệnh.
Xét đến cùng con người nhất định có sự nhẫn nại, nhưng nhẫn nại đến mức không ngừng thổi phồng giống như khí cầu, nếu không thả ra ngoài, kết quả cuối cùng chính là tự nổ, Phó Sủng không dám đảm bảo cô sẽ không tự nổ.
Đường Dật thuận thế ôm Phó Sủng, không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, đặc biệt nghiêm túc mở miệng: “Lại càn quấy? Em suy nghĩ một chút, từ đại đội đặc chủng đến trong thị trấn, lái xe nhanh nhất cũng phải mấy giờ, lúc này em đi, buổi sáng đến thị trấn, trở lại mấy giờ, em phải về trước cơm tối, thời gian này hoàn toàn không đủ, không chơi đùa, đúng không?”
Không phải anh không thả người, anh chỉ sợ nếu thả người, dã tâm của Phó Sủng, nhỡ về thị trấn, anh không có ở đây, cô nhóc này dính vào đám thằng nhóc kia, đây có phải là kéo cũng kéo không lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.