Mối Tình Xuyên Kiếp

Chương 4:




"Tạm biệt"
Khi Trúc Nhã đã đi, một mình Minh lại tiếp tục suy nghĩ, Minh không hiểu vì sao lại có cảm giác rất lạ trong chuyện này, hình ảnh đám cháy mà Trúc Nhã nhìn thấy rất giống với một giấc mơ mà Minh thường xuyên mơ thấy trong khi ngủ. Nhưng chỉ khác một điều đó là trong giấc mơ, Minh lại trông thấy hình ảnh một cô gái xinh xắn, cặp mắt to tròn long lanh, đang ngất xỉu và lem luốc khói bụi. Thật kì lạ..
Sau một hồi suy nghĩ bâng khuâng, Minh cũng đã lấy xe ra về. Đang đi trên đường, Minh lại bắt gặp Trúc Nhã đang gặp vấn đề gì đó. Minh chạy xe đến, thì ra xe của Trúc Nhã đã bị hư. Đoạn đường về nhà của Trúc Nhã vẫn còn rất xa.
"Cô bị sao vậy?"
"Xe của tôi bị hư rồi"
"Gần đây có tiệm sửa xe đó, để tôi giúp cô dắt xe đến đó"
"Cảm ơn anh!"
Tới tiệm sửa xe, chủ tiệm đã nói xe của Trúc Nhã hư khá nặng, không thể lấy liền được. Lúc này, Minh vội nói ngay.
"Vậy thôi, cô cứ để xe ở đây đi, tôi đưa cô về cho"
"Không cần đâu, tôi bắt xe ôm về được mà"
Không để Trúc Nhã nói thêm, Minh chủ động nắm lấy tay của Trúc Nhã, đỡ cô lên xe.
"Anh thật sự không thấy phiền chứ?"
"Có gì đâu mà phiền, đường về nhà cô cũng cùng hướng với đường về nhà của tôi mà, cô cứ yên tâm để xe ở đây đi, ngày mai tôi chở cô đi học rồi sẵn tiện ghé lại đây lấy xe luôn"
"Cảm ơn anh nha!"
Trên đường đi, cả Trúc Nhã và Minh đều nghĩ về nhau.
"Anh ấy cũng tốt đấy chứ. Tuy lúc đầu có hơi đáng ghét, nhưng bây giờ mình thấy cũng đáng yêu quá chừng"
"Ban đầu thấy cô ấy cũng khó ưa nhưng mà bây giờ nhìn lại thấy cũng không đến nỗi, cũng dễ thương đó"
Khi cả hai đang chìm đắm vào sự ngọt ngào, ấm áp của đối phương thì bất chợt một luồng suy nghĩ ập đến.
"Không lẽ.. mình đã yêu rồi sao?"
* * *
Tối đó, Trúc Nhã không ngủ mà nằm suy nghĩ về Minh mãi, sự ga lăng và giọng nói trầm ấm của Minh đã khiến cô ngã gục từ khi nào không hay biết. Minh cũng nằm mãi trên giường mà không ngủ được, nhắm mắt lại Minh lại nhìn thấy hình ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn của Trúc Nhã, giọng nói trong veo của cô. Cả hai lúc này tuy đang là hai thân xác, đang ở hai nơi cách biệt nhưng tâm hồn lại như đang hòa làm một, tâm trí luôn hướng về đối phương.
Minh không thể kiềm chế được nữa, liền ngồi bật dậy, chộp lấy chiếc điện thoại.
"Ting ting"
Nghe có tin nhắn, Trúc Nhã mở điện thoại lên thì thấy Minh đã gửi tin nhắn cho cô.
"Cô ngủ chưa"
"Chưa, anh cũng chưa ngủ sao"
"Tôi không thể ngủ được"
"Sao vậy"
Ngừng một lúc, Minh cảm thấy lúng túng khi Trúc Nhã hỏi lý do. Một hồi sau, Minh không thể ngăn cản được cảm xúc bên trong mình lúc này được nữa nên đã quyết định nhắn lại cho Trúc Nhã.
(Vì anh nhớ em)
Vừa đọc tin nhắn, Trúc Nhã vừa bất ngờ vừa bối rối, trong lòng cảm thấy lâng lâng, cơ thể thì nóng ran cả lên. Trúc Nhã không trả lời nhưng đêm đó cô cũng không thể ngủ được, dòng tin nhắn như in sâu vào tâm trí của cô. Sau khi gửi tin nhắn cho Trúc Nhã, Minh cũng bồi hồi trong lòng mãi, Minh lo tin nhắn vừa rồi sẽ làm Trúc Nhã giận và có thể làm bạn cũng sẽ trở nên khó khăn.
Sáng hôm sau, Minh vội vàng chạy xe đến nhà Trúc Nhã. Tới nơi Minh thấy Trúc Nhã chuẩn bị đi học..
"Để.. tôi chở cô đi lấy xe rồi đi học luôn"
Trúc Nhã vừa ngại ngùng vừa bối rối, không biết nên đồng ý hay từ chối..
"Tôi.. tôi bắt xe ôm đi học cũng được, không cần phiền anh đâu"
"Tôi đâu cảm thấy phiền.. Anh tình nguyện chở em đi suốt đời mà!"
Hai má của Trúc Nhã đỏ ửng lên, hình ảnh thẹn thùng của Trúc Nhã càng khiến Minh thêm xao xuyến. Trúc Nhã nhẹ nhàng tiến lại gần, Minh lấy nón bảo hiểm rồi đội vào cho Trúc Nhã. Đối với Trúc Nhã và Minh lúc này, khung cảnh có thể nói là "Tình trong như đã mặt ngoài còn e".
* * *
"Tới tiệm sửa xe rồi, anh dừng lại đi"
Minh dừng xe lại, Trúc Nhã xuống xe hỏi chủ tiệm:
"Xe của cháu gửi sửa hôm qua bao nhiêu tiền vậy ạ?"
"Cháu cứ lấy xe đi, cậu bạn đi chung với cháu đã trả tiền cho chiếc xe này rồi!"
Trúc Nhã vô cùng bất ngờ, cô quay lại tính hỏi Minh..
"Anh.."
Thật bất ngờ! Cả Minh và xe của Minh đều không thấy đâu nữa. Trúc Nhã giật mình, quay lại hỏi người chủ tiệm xe nhưng chú ấy cũng không để ý Minh đã biến mất từ bao giờ.
"Có khi nào anh ấy đi học trước rồi không, nhưng tại sao không đợi mình cùng đi mà vội vàng vậy chứ?"
Trúc Nhã lên xe, chạy về phía trường học. Tới nơi, Trúc Nhã vào trường hỏi thăm mọi người, nhưng tất cả đều khẳng định chưa thấy Minh vào trường. Trúc Nhã lúc này hoang mang tột độ. Cô hấp tấp chạy ra lấy xe rồi đi kiếm Minh ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.