Mối Tình Xuyên Kiếp

Chương 3



Minh đi thẳng xuống bàn học ở cuối lớp. Khoảng 10 phút sau, khi cô giáo đang dạy thì Trúc Nhã vội vàng chạy từ ngoài vào, đứng trước cửa với bộ dạng vô cùng hấp tấp.

"Em làm gì mà hôm nay lại vô trễ vậy?".

"Dạ em xin lỗi ạ, xe em bị hư giữa đường".

"Thôi em vào chỗ nhanh đi, cô tha cho em lần đầu đó".

"Dạ em cảm ơn cô!".

Trúc Nhã lại vội vàng bước vào lớp, đi về chỗ ngồi của mình, Trúc Nhã vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy Minh.

"Là anh?"

"Chào"

Trúc Nhã liền ngồi xuống, thì thào với "người bạn cùng bàn mới".

"Tại sao anh lại ở đây vậy hả?"

"Thì tôi là sinh viên mới của lớp này mà"

"Anh nói thật không?"

"Đương nhiên là thật, chào người đồ đá nha, từ nay chúng ta là bạn cùng bàn rồi đó, có gì bỡ ngỡ với thế giới hiện đại thì cứ mạnh dạn hỏi tôi nha, tôi sẽ hướng dẫn cho"

"Anh.."

Giờ ra chơi, Trúc Nhã ra khỏi lớp, đứng bên lan can, Trúc Nhã cảm thấy vô cùng bực bội khi phải học cùng lớp mà còn phải ngồi cùng bàn với tên đáng ghét đó. Bất giác, Trúc Nhã nhớ lại khoảnh khắc cô trông thấy ngọn lửa, không hiểu vì sao, hình ảnh một đám cháy dữ dội lại tiếp tục hiện ra trong đầu cô làm Trúc Nhã hết sức hoảng loạn, Trúc Nhã la lớn rồi lùi lại, va vào người Minh. Những người xung quanh trông thấy cảnh tượng đó đều nhìn Trúc Nhã bằng ánh mắt hiếu kỳ và không hiểu chuyện gì xảy ra làm Trúc Nhã ngượng đỏ mặt, còn Minh lại liếc nhìn Trúc Nhã rồi miệng tủm tỉm cười.

"Nè! Bé có thích anh thì cũng không nên cố ý tìm cách chạm vào người anh như vậy đâu"

"Ai thèm.."

Nói rồi, Trúc Nhã liền bỏ đi với vẻ mặt giận dữ.

Ngày hôm sau, Trúc Nhã đến lớp học như mọi ngày. Hôm nay cô giáo sẽ cho lớp tập diễn xuất trong một tình huống là cả nhóm bạn đang đi cắm trại. Trúc Nhã cùng một số người bạn học của cô và có cả Minh được cô giáo gọi lên tập diễn. Khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, lửa đạo cụ được bật lên để làm thành lửa trại. Nhìn vào ngọn lửa, Trúc Nhã lại nhìn thấy hình ảnh đám cháy như đang vây quanh, sắp sửa bao trùm lấy cô, làm Trúc Nhã hoảng sợ, chạy vội ra khỏi lớp trong sự ngỡ ngàng của bạn bè và cô giáo. Minh lúc này cảm thấy có gì đó lạ nên đã xin phép cô giáo rồi chạy ra khỏi lớp, đuổi theo Trúc Nhã.

Trúc Nhã chạy tới chân một dãy cầu thang rồi ngồi xuống, co hai chân lại, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi. Hình ảnh đám cháy đó cứ ám ảnh Trúc Nhã khiến cô vừa sợ, vừa lo, vừa không hiểu hình ảnh ấy tại sao lại cứ đeo bám theo cô mãi.

Minh chạy tới, nhìn thấy Trúc Nhã ngồi phía đằng xa xa, anh tiến tới gần, ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng hỏi han Trúc Nhã bằng giọng nói ấm áp khác hẳn mọi lần.

"Cô có sao không?"

Trúc Nhã nghe thấy tiếng nói, lại không hiểu sao bất ngờ văng vẳng bên tai tiếng của một người đàn ông.

"Cô gái! Cố lên!"

"Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây"

Lúc này, Trúc Nhã cảm thấy tiếng nói văng vẳng bên tai cô rất quen và còn rất giống với giọng nói vừa hỏi han cô khi nãy. Trúc Nhã từ từ nhìn lên. Nhìn thấy Minh, không hiểu vì sao Trúc Nhã lại nhìn thấy gương mặt của Minh thành gương mặt của một anh lính cứu hỏa, mặt mày lấm lem tro bụi.

"Gương mặt này.. giọng nói ấy.."

"Cô ổn chứ?"

"Tôi.. ổn"

"Cô thật sự sợ lửa đến vậy sao?"

"Tôi không hiểu vì sao mỗi khi nhìn thấy ngọn lửa trước mắt lại hiện ra hình ảnh một đám cháy rất lớn, tôi sợ lắm"

"Một đám cháy lớn.. Thôi! Tôi nghĩ là cô bị một hội chứng ám ảnh gì đó thôi, đừng sợ nữa. Mau về lớp thôi"

"Sao anh nói chuyện đàng hoàng với tôi quá vậy?"

"Thì.. thì tôi thấy cô đang sợ nên không thèm chọc cô thôi"

Giờ ra về, một mình Minh đang đứng dưới gốc cây trong sân trường, Minh nhớ lại lúc cùng Trúc Nhã ngồi dưới chân cầu thang.

"Một đám cháy lớn, không lẽ chỉ là trùng hợp, liệu đó có phải là giấc mơ mình thường xuyên mơ thấy không, nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ.."

Minh đang đứng lẩm nhẩm một mình thì Trúc Nhã từ phía sau đi tới.

"Anh nói chuyện gì trùng hợp?"

"Ơ.. không có gì, kiếm tôi hả?"

"Thì.. tôi muốn cảm ơn anh vì hồi trưa anh đã động viên tôi thôi"

"Không có chi, nhưng mà tại sao hồi trưa cô lại ngạc nhiên khi tôi hỏi han cô vậy?"

"Tôi không ngạc nhiên mới là lạ đó, bình thường anh toàn trêu ghẹo tôi, còn nói tôi là người đồ đá nữa"

"Tôi xin lỗi vì đã nói chuyện thô lỗ với cô nha! Tại lúc đó tôi không biết chuyện cô ám ảnh ngọn lửa như vậy"

"Không sao đâu, không biết có tội"

"Tôi cảm ơn! À mà.."

"Có chuyện gì hả?"

"Tôi nghe cô nói cô hay trông thấy hình ảnh một đám cháy dữ dội đúng không?"

"Đúng vậy, đó là một đám cháy vô cùng lớn, những ngọn lửa xung quanh như đang trực chờ nuốt chửng lấy tôi, tôi còn từng nhìn thấy hình ảnh một người lính cứu hỏa, gương mặt lấm lem khói bụi cùng ánh mắt mạnh mẽ và dũng cảm nữa"

"..."

"À mà.. tôi còn việc phải về nữa, tạm biệt anh nha!"