Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay

Chương 9



9.

Đến lúc tôi ra ngoài, Khuất Dã đã mặc áo khoác, giày thể thao mới toanh, tóc ngắn cũng vuốt keo tạo kiểu cẩn thận.

Mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao chải chuốt đỏm dáng hết cỡ tạo dáng ngầu lòi như chụp hình tạp chí đứng dựa cầu thang.

"Cậu sắp đi chơi với bồ à?"

Khuất Dã sặc nước miếng ho khan mấy tiếng: "Ăn nói xà lơ!"

Tôi cạn lời: "Vậy sao cậu lại lên đồ nhìn đũy... à không, đẹp trai vậy?"

Mặt Khuất Dã lúc đỏ lúc trắng: "Ở nhà tôi toàn mặc vậy mà."

Lúc này dì Tô vừa đi từ dưới lầu lên, tay cầm một bộ đồ ở nhà in hình Hello Kitty lắc lắc: "Con trai, đồ mặc rồi đừng vứt lung tung, cái này..."

Khuất Dã nhanh như một cơn gió lao tới giật lấy bộ đồ Hello Kitty, lần thứ hai chạy trốn, chỉ để lại một cái bóng mờ.

Chỉ còn lại tôi với dì Tô hai dì cháu trợn mắt nhìn nhau ngơ ngác.

Sáng sớm hôm sau, lúc tôi ra khỏi phòng thì Khuất Dã đã ngồi trong phòng khách, gặm bánh mì nhanh như sóc ăn chuối, thấy tôi đi xuống lầu, cậu ấy giả bộ như đã ăn no nhét nốt mẩu bánh mì cuối cùng vào miệng nhồm nhoàm nói: "Con đi học đây mẹ."

Tôi đang định gọi hắn xin đi cùng, dì Tô đã nhét túi trứng gà sữa bò vào tay tôi: "Nhớ ăn sáng nha."

[Con dâu mình dễ thương quá, không thể để nó nhịn ăn giảm cân được, không biết thằng nhóc dở hơi cám lợn kia có thể nắm bắt cơ hội không nữa.]

...

Hóa ra nội tâm phong phú của Khuất Dã là di truyền từ mẹ.

Mặc dù ở chung nhà với Khuất Dã, nhưng lúc ở lớp bọn tôi vẫn giả vờ không quen biết.

Tới tận tối khi đã tan lớp, mọi người đang thu dọn sách vở, Khuất Dã đứng ngoài cửa nhìn động tác từ tốn thong thả của tôi thì nôn nóng giục: "Lâm Kiều Kiều, nhanh lên cái coi, về nhà trễ bây giờ."

Vừa nói xong, cả phòng học im phăng phắc.

Tôi: "..."

Tôi tên là Lâm Kiều, chỉ có Khuất Dã mới gọi tôi là Lâm Kiều Kiều thôi.

Bớ làng nước ơi ra mà xem này, kẻ ngày nào cũng cúp tiết đánh lộn lại giục tôi đi về đúng giờ kìa!

Đùa nhau à?

Với lại... sao cậu không cầm loa lên mà gọi cho cả trường nghe luôn đi!

Tôi tức tối lườm một cái, đi lướt qua người Khuất Dã, cậu ấy thuận tay cầm cặp sách giùm tôi, hân hoan nói:

"Về thôi!"

[Đưa Kiều Kiều về nhà.]

(Còn tiếp)