Nắng tràn qua ô cửa, Hạnh Tương bừng tỉnh giấc. Cô đẩy chú mèo hung sang bên. Trông nó ngủ ngon lành và khá nặng đấy!
Nhớ lại chuyện hôm qua, cô thoáng lạnh người. Một cảm giác kì lạ, len lỏi vào trong trái tim. Cô chưa từng bị như thế lần nào cả. Dù Kỷ Văn như giấc mơ quá khứ nhưng hồi ức đẹp đẽ ấy cũng mãi là ánh trăng dưới đáy nước. Nó không phải hiện hữu theo kí ức nhạt phai. Sợi thời gian đưa cả kỉ niệm đong đầy rồi xóa sạch bao miền lưu luyến.
Chẳng trông mong điều chi cả. Cô tự nhủ thầm. Cuộc sống do mình chọn lựa, sự việc qua rồi cứ chìm vào quên lãng.
- Tạm biệt tôi nhé thời gian!
Cô thì thầm bên cửa sổ. Đàn chim lượn vòng quanh mái nhà. Tầng mây xanh ngắt màu thiên thanh bất tận. Thứ không khí dịu ngọt của sự cô đơn.
Có khi chỉ là ta muốn tin như thế...
Một ốc đảo riêng mình.
Cô nhìn bức phát thảo còn dang dở. Phải chăng số mệnh an bài, tình yêu gặp nhiều sóng gió? Cô thở dài trông xuống sân. Không hiểu sao bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Tịnh Đông. Anh vẫy tay chào mà cô thì kinh ngạc đến sửng sốt.
- Cái gì vậy nè?
Cô nhăn mặt. Đâu ngờ Tịnh Đông vừa sáng sớm lại canh cổng nhà cô thế này. Hạnh Tương ôm đầu đầy bực bội. Lúc này, bố cô gõ cửa. Cô thừa biết câu chuyện sắp bắt đầu. Tr𝘶yệ𝓃 cop từ tra𝓃g ﹙ T R𝘶MTRU𝓨e𝙉.𝐕𝙉 ﹚
Thôi nào! Phấn chấn lên!
- Bố!
Cô cười gượng, bố cô nhướng mày. Ông ấy có chút là lạ, mà sau đó bảo cô xuống nhà. Hiển nhiên, ông mong đợi con gái sẽ tìm được hạnh phúc mới thay vì cứ sống độc thân như vầy.
Hạnh Tương ngán ngẩm nét ngây ngô của Tịnh Đông. Dù anh ấy khá điển trai nhưng nhỏ tuổi hơn, cô cứ cảm giác cái đuôi này hơi phiền phức.
Thật là...
- Chào Tương Tương!
Tịnh Đông nhoẻn miệng cười tươi. Anh mang cây đàn bên người, trông rạng rỡ như nắng sớm.
- À, cậu có việc gì không?
Cô trả lời gượng gạo. Kì thực cô muốn hét lên rằng tại sao cậu bám dai như đĩa vậy nhưng cố kìm nén lại.
- Hôm nay thứ bảy, Tương Tương đến câu lạc bộ nhé!
Gì?
Hạnh Tương ngớ người. Đến để học ghi ta một mình sao? Cô tò mò bởi đề nghị này. Mặc dù thế, cô chưa chắc sẽ đi.
- Tôi không rảnh lắm nhưng...
- Vẫn đi được mà! - Tịnh Đông cười tinh nghịch. - Nếu gọi bằng chị, Tương Tương đồng ý nhé!
- Hả?
Hạnh Tương sượng cả người. Rốt cuộc thì anh ta vẫn có cách khiến cô phải đến câu lạc bộ.
Cái gì đây?
Cô lầm bầm. Rõ ràng không có ai học, vậy mà cứ hiên ngang đi vào là sao?
Tịnh Đông lấy ghi ta ra như mọi khi, anh ngồi kế bên cô. Thể như anh quyết tâm dạy cô đàn cho được bản nhạc đó.
Kiên nhẫn nào!
Cô hít thật sâu rồi miết từng sợi dây. Tịnh Đông chăm chú quan sát, tiếng đàn bật ra những giai điệu vui tai mà đầy sảng khoái. Đôi lúc cô nghĩ mình có thể là thiên tài cũng nên!
Ôi!
Cô rít thầm. Hôm nay, cô đàn tốt thật. Cứ như thể tâm hồn bay bổng cùng điệu nhạc tình ca ấy.
Một cách nhẹ nhàng đầy lôi cuốn, cô vui vẻ bấm phím tựa nhạc công chuyên nghiệp. Anh vẫn nhìn cô chẳng rời mắt, niềm vui nhỏ bé lóe lên trong trái tim đỏ rực.
Hạnh Tương cực thích bản nhạc này. Cô từng ước ao sẽ đàn được nó. Giờ thì như ý rồi!
- Nè?
Cô nhăn mặt, có vẻ ánh mắt chằm chằm từ thầy giáo nhỏ tuổi hơn mình khiến cô khó chịu chăng? Tịnh Đông để cây ghi ta xuống, anh lấy trong túi áo ra một viên kẹo nhỏ.
- Tương Tương, cho chị nè!
- Ơ...
Hạnh Tương ngạc nhiên, cô định không nhận ấy thế Tịnh Đông cứ dúi vào tay rất tự nhiên.
- Cái cậu này!
Vẻ nhăn nhó từ cô làm Tịnh Đông cười rộ lên. Chiếc mũi cao vút vừa tầm để Hạnh Tương phác nên tác phẩm nghệ thuật. Cô suýt say mê nó theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Ngoại trừ tính cách hơi hâm hâm ra, anh thật là nam tính theo góc nhìn một họa sĩ như cô.
- Chị sợ cô đơn không?
Anh chợt hỏi. Hạnh Tương bỗng bồi hồi trong lòng. Đã rất lâu rồi, cô đâu nhớ mình sống cùng nỗi đơn côi ngần ấy năm. Cũng bình thường thôi! Sự tĩnh tại nơi tâm hồn là đủ. Ắt hẳn tình yêu phải bản tình ca ngọt ngào nhưng cô đơn thì có thể đứng trên tất cả. Nhìn người ta hạnh phúc hay đơn giản là thấy bản thân mình thành công.
- Tôi sợ mình đánh mất con người thật.
Cô trầm giọng, Tịnh Đông thở dài. Anh chạm nhẹ cây ghi ta một cách vô thức. Đôi lúc cảm giác về niềm tin cuộc sống làm cô suy nghĩ băn khoăn.
- Hạnh phúc mong manh quá. Tôi chưa từng giữ lại nó được lâu.
- Nhưng...cậu chỉ sống một mình sao? - Cô buột miệng nói, Tịnh Đông lặng yên vài giây. Anh bình thản đáp.
- Hiện tại thì vậy. Bố mẹ tôi đã ly hôn và họ đang ở nước ngoài.
Hạnh Tương ái ngại sau câu nói đó. Cô chẳng dám hỏi tiếp. Trông Tịnh Đông như vậy đâu ai ngờ hoàn cảnh anh ấy éo le quá.
- Tôi thích ôm cây đàn hơn ngồi mơ tưởng về quá khứ. Bởi mọi thứ tôi viết, tôi có thể đàn được nhưng quá khứ mãi mãi là vết sẹo rất khó xóa nhòa. Nghĩ về nó nhiều chỉ làm bản thân đau thêm thôi.
Anh nói ngay điểm đen trong lòng cô. Hạnh Tương bấm bụng, cô mơ hồ giữa xúc cảm chân thật và nỗi niềm xưa cũ cùng hoài niệm đau buồn.
- Chị đói chưa?
- Gì?
Anh lại bắt đầu, cô thật không hiểu sao cảm giác lúc nãy tan biến. Rốt cuộc ông thầy hâm hâm này là người như thế nào đây?
- Trưa rồi, tôi về nhé!
Cô để cây đàn xuống, anh thừa biết cô muốn chạy khỏi nơi đây mà. Tịnh Đông nắm cánh tay thon dài đó, anh nói âm lượng vừa đủ nghe.
- Ở lại chút được không?
Tại sao?
Cô quay đầu lại. Tịnh Đông có đủ lý do khiến cô đau đầu. Anh ấy bám riết từ lúc cô bước chân vào câu lạc bộ. Tình yêu làm cô quá mỏi mệt. Cô chẳng cần nó nữa.
- Xin lỗi, có lẽ tôi không thể...
Cô thở dài nhìn qua ô cửa kính. Tia nắng vàng óng ánh bên nhánh cây cao. Cánh hoa bạch mai bay theo gió, rải rác dưới mặt đường. Lòng trĩu nặng bao phiền muộn năm nào.
- Tương Tương!
Cô bỏ đi trước nỗi thất vọng của anh. Mái tóc Hạnh Tương búi cao, vài lọn dài thả xuống. Anh thẫn thờ trông bóng dáng mảnh mai ấy rời khỏi khi cảm xúc chôn chặt đáy lòng.
Một cơn đau nhói nơi lồng ngực bộc phát, mặt anh tái nhợt, hơi thở dồn dập. Anh cố bám víu chiếc ghế để không ngã quỵ xuống. Túi xách Hạnh Tương còn nơi đó, anh nhìn nó mà hai mắt cứ mờ dần...