Một Đồng Tiền Xu

Chương 16:




Edit:zhuudii
Yến Hàng cúi đầu nhìn nhìn.
Trong lòng bàn tay đặt một viên đá nhỏ màu đen sáng bóng và một sợi dây màu đỏ.
Mang theo cả xúc cảm khi Sơ Nhất cẩn thận đặt lên tay hắn.
"Làm xong nhanh thế à?" Yến Hàng cầm lấy viên đá nhỏ, lỗ nhỏ để xỏ dây qua cũng đã khoan rồi.
"Không, nhanh," Sơ Nhất có hơi lo lắng mà nhìn hắn, "Anh thích không?"
"Ừm." Yến Hàng gật đầu, lấy sợi dây đỏ xỏ qua lỗ.
Lúc đưa xuống mắt cá chân ướm thử, Sơ Nhất lại nhỏ giọng giải thích: "Lỗ bị nhỏ, nhỏ quá, dây da với nút, nút thắt xỏ, xỏ không qua."
"Cái này là được rồi." Yến Hàng nói.
"Chủ, yếu là em không, không biết thắt." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng nở nụ cười: "Anh biết rồi."
Viên đá nhỏ nhìn rất ngầu, tạo hình đơn giản tự nhiên, màu sắc giản đơn sạch sẽ, ướm lên mắc cá chân còn rất có phong cách.
"Kỳ thật khiếu thẩm mỹ của em cao hơn những gì mà bình thường em thể hiện nhiều." Yến Hàng nâng chân lên, đưa ra mắt cá chân cho cậu xem.
"Thẩm, thẩm mỹ của Chó, đất á," Sơ Nhất cười cười, đưa tay nắm lấy mắt cá chân hắn một chút, "Đẹp lắm."
"Có của chú không?" Bố ngồi phía trước nghe, lúc này quay đầu lại hỏi một câu, "Chó đất nhỏ."
"Có nhiều, nhiều lắm." Sơ Nhất có hơi ngượng ngùng gãi đầu, "Cho chú xem, ảnh chụp, chú chọn, chọn một cái."
"Được." Bố gật đầu.
Sơ Nhất lấy điện thoại ra ấn một cái, sau đó cả ba người ngồi nhìn màn hình điện thoại đen thui.
Yến Hàng cảm thấy cái điện thoại này chắc là bị Lương Binh ném xong không qua khỏi rồi, thời gian sáng lên so với bình thường lâu hơn nhiều.
Lúc chờ Sơ Nhất còn rảnh rỗi dùng tay chùi chùi bụi trên màn hình.
"Chúng ta đang làm gì thế?" Bố hỏi.
"Đợi xem ảnh chụp." Yến Hàng nói.
"Ò." Bố gật đầu.
Màn hình rốt cuộc sáng lên, Sơ Nhất ấn vào album, album thế mà mở ra rất nhanh, thư mục "Viên đá nhỏ" cũng mở ra nhanh cực. Chỉ là sau khi mở ra, từng tấm từng tấm hình màu đen xếp một dọc, cả buổi trời không có thay đổi gì.
"Có tấm chụp, chụp chung," Sơ Nhất sờ sờ mũi, nhấn mở một tấm ảnh màu đen trong đó ra. Sau đó một tay cầm điện thoại, một tay chống cằm, "Thời, thời gian chầm, chầm chậm trôi qua á."
"Đúng vậy," Bố sờ sờ cằm, "Râu chú cũng sắp mọc luôn rồi."
Khó khăn lắm ảnh mởi mở ra được, Sơ Nhất phóng to hình lên: "Chính, chính là cái này á, thật ra không, đẹp lắm."
"Rất đẹp." Bố cầm lấy điện thoại, "Chú nhìn kĩ xem nào, chọn một cái, con cũng khoan cho chú cái lỗ nha?"
"Vâng!" Sơ Nhất lập tức gật đầu.
Yến Hàng nhìn cậu một cái, cảm thấy bố gọi cậu bằng nhóc đáng thương cũng không sai, không chừng mấy viên đá này cậu cũng chưa từng cho bất cứ ai xem bao giờ. Không có người nào khen đẹp, càng không có ai nói rằng chọn một viên nhờ cậu khoan lỗ giúp.
Đá của Sơ Nhất đều là nhỏ, chắc là viên nhỏ mài sẽ không lâu cũng sẽ dễ giấu.
Nhưng màu sắc với hình dạng rất là phong phú, hơi phức tạp tí còn có hình bông hoa. Không nói đến có bao nhiêu tinh xảo nhưng quả thật rất đáng yêu.
"Viên màu đỏ này là sơn màu lên hả?" Bố chỉ vào viên đá nhỏ hình tròn màu đỏ có chút sắc cam hỏi.
"Vốn là màu, màu này," Sơ Nhất nói, "Tìm được dưới, sông."
"Chú chọn viên này đi, có thể đeo trên tay." Bố nói.
"Sáng mai con, con đem cho, chú." Sơ Nhất cười nói.
"Cảm ơn con." Bố nói.
"Không cần, cảm ơn ạ." Sơ Nhất xua tay.
Viên đá nhỏ màu đen lạnh lẽo, Yến Hàng vẫn luôn cảm giác được. Lạnh một chỗ nhỏ xíu, không biết là ảo giác hay là thật.
Trước khi xuống xe hắn nhịn không được tháo nút thắt thòng lọng trên dây đỏ ra, đổi thành nút chết.
Tấm lòng của Sơ Nhất, lỡ như làm rơi mất thì tệ lắm.
Hôm nay là ngày đầu tiên của liên hoan âm nhạc, lại còn là thứ sáu. Ở quản trường rất nhiều người, vừa xuống xe liền giống như bị ném vào một cái loa lớn vậy.
Tiếng nhạc, tiếng người cười và tiếng hét.
Yến Hàng đứng ở vỉa hè ở quảng trường gần đường cái, có chút ngây người.
Hắn không thích ồn ào lắm, rất nhiều lúc hắn thích một mình ngồi ngẩn ra. Bố rất hiểu thói quen của hắn cho nên sẽ không đưa hắn đến những nơi thế này xem náo nhiệt.
Trừ lúc xem bắn pháo hoa năm mới, cảnh tượng thế này xem như là màn náo nhiệt nhất mà hắn từng thấy qua.
"Đi tới phía trước hả?" Bố hỏi.
Yến Hàng không nói gì, có hơi do dự, hắn nhìn thoáng Sơ Nhất.
Sơ Nhất nhìn qua rất phấn khích, vẫn luôn quay đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh ánh mắt loé sáng lên.
"Tới chỗ cái cây bên kia đi, đến gần quá toàn thấy ót của người ta, âm thanh cũng không ổn." Yến Hàng chỉ cái cây phía trước.
Dưới tàng cây cũng có không ít người, trên cái ghế đá cũng đứng rất nhiều người.
Lúc họ đi qua vừa hay có người ở trên nhảy xuống, Yến Hàng vừa nhìn thấy liền nhanh chóng túm lấy Sơ Nhất chạy hai bước vọt qua, đẩy cậu lên ghế đá: "Lên nhanh, lên nhanh, lên nhanh......"
"Hả." Sơ Nhất cũng chạy nhanh tới, nhanh chóng bước lên ghế đá.
Có điều người trên ghế đá có hơi nhiều, sau khi cậu bước lên có đứng không vững lắm.
"Vịn vào anh đi." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất đặt cánh tay lên vai hắn, nghĩ nghĩ rồi cười: "Nhóc, lùn."
"Mẹ nó em xuống đây." Yến Hàng nhìn cậu.
"Không xuống." Sơ Nhất cười lắc đầu.
Sân khấu bên kia truyền đến vài tiếng trống, người ở bốn phía cùng nhau hô lên, Sơ Nhất nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên kia.
Yến Hàng cảm thấy Sơ Nhất là một người rất thần kì.
Mới một tiếng trước, cậu vừa mới bị người ta đánh ở bờ sông, bị ném điện thoại, còn suýt nữa thì bị lột quần. Nhưng bây giờ thế mà đã hoàn toàn không sao nữa rồi.
Hoặc là nói, từ lúc bắt đầu từ bờ sông về nhà hắn, cậu cơ bản cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Loại năng lực chữa trị kinh người này làm Yến Hàng có chút xúc động.
Sơ Nhất không hề nhiều lời để giải thích tiền căn hậu quả của chuyện này, cũng không hỏi hắn với bố làm sau tìm đến được. Thậm chí còn không thảo luận về chuyện này một giây nào.
Vô cùng gọn gàng, lưu loát mà vứt sang một bên như thế.
Bất luận năng lực này của Sơ Nhất là chủ động có được hay là bị động có được, đều là Yến Hàng cảm thấy nhóc con này có năng lực chịu đựng rất giỏi.
Bố không biết đi đi chỗ nào dạo một vòng, lúc trở lại trong tay cầm ba cái ống nhòm nhỏ.
"Dùng cái này đi." Ông đưa ống nhòm cho Yến Hàng và Sơ Nhất, "Nhìn rõ lắm."
"Cảm, cảm ơn chú, chú Yến." Sơ Nhất nhận lấy ống nhòm.
"Không cần gọi đúng chuẩn vậy đâu," Bố nói, "Một câu dài vậy tốn sức lắm."
"Cảm ơn chú." Sơ Nhất nói.
"Đúng rồi, gọi thế nhẹ nhàng hơn nhiều." Bố gật đầu.
Sơ Nhất cúi đầu nhìn ống nhìm: "Em chưa, chơi cái này, bao giờ."
"Bây giờ chơi nè," Yến Hàng cười cười, cầm ống nhòm nhìn về phía sân khấu bên kia, mấy thanh niên đầu trọc đang đứng phía trên: "Nhìn rõ lắm."
"Hả," Sơ Nhất cũng đưa ống nhòm lên trước mắt, lát sau mới nói một câu, " Xa, xa quá đi."
Yến Hàng nhìn cậu.
Cậu cũng nhìn Yến Hàng một cái, sau khi dừng một chút thì bình tĩnh đổi đầu ống nhòm lại: "Em biết rồi."
Yến Hàng không nhịn được mà vui vẻ: "Đồ nhà quê."
"Ngoại nhập nhá." Sơ Nhất cầm ống nhòm tiếp tục nhìn, "Thành, thật tí đi."
(* 土货: vừa có nghĩa là đồ quê mùa, đồ nhà quê còn có nghĩa là hàng nội địa, hàng hoá được sản xuất trong nước. Nên ẻm mới sửa lưng Yến Hàng thành 洋货: nghĩa là hàng ngoại nhập, hàng hoá sản xuất ở nước ngoài.)
Lúc bọn họ đến liên hoan âm nhạc đã bắt đầu khá lâu, cho nên cảm xúc của người ở quản trường đã bị kéo lên rồi. Trên sân khấu có chút động tĩnh gì, phía dưới liền có người giơ tay lên huơ.
Lúc nhóm thanh niên đầu trọc bắt đầu biểu diễn, tiếng hét ờ phía dưới muốn át luôn tiếng nhạc luôn.
Đoạn nhạc dạo rất quen thuộc, Yến Hàng nhìn bố một cái.
Đây là bài hát mà bố rất thích.
Hiểu biết của bố đối với tiếng Anh chỉ giới hạn ở chào hỏi hello, hi, bye mà thôi nhưng lại có thể hát được bài hát này.
"One day, I won't be insane……" Quả nhiên bố bắt đầu hát theo.
Yến Hàng cười cười, cũng hát theo một câu: "Won't Play, all their foolish games, We all need to play……"
(* Bài Look How Far We've Come của Dylan LeBlanc)
Sơ Nhất không để ý sân khấu nữa, quay đầu nhìn họ.
"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.
"Không, không có sao," Sơ Nhất nói, "Em tùy tiện, kinh ngạc tí."
Bài đầu hát xong, ban nhạc lại hát bài hát của mình, rất sôi động. Mọi người đều giơ tay lên giống như là một cánh rừng nhỏ vậy.
Yến Hàng nhìn cánh tay đang lắc lư trước mặt mình, có hơi hốt hoảng.
Thanh âm bên tai cũng chậm rãi biến mất, chỉ còn sót lại những cái bóng sáng chói đang lắc lư bên dưới.
Giống như đang hò hét.
Cũng giống như đang giãy giụa.
Dự hỗn loạn trong im lặng của đen và trắng.
Có người chọt một cái vào mặt hắn. Yến Hàng lấy lại tinh thần, trong nháy mắt tiếng nhạc và tiếng hét đột nhiên xông vào tai, suýt nữa là hắn không thở được luôn.
"Sơ Nhất," Bố gọi Sơ Nhất một tiếng, "Chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
"Vâng." Sơ Nhất không thèm suy nghĩ mà đáp ngay.
"Qua kia đi, chỗ xa chút," Bố chỉ trung tâm thương mại bên đường đối diện quản trường, "Lầu hai bên kia hình như có một quán trà lộ thiên nhỉ?"
Sơ Nhất cầm ống nhòm nhìn nhìn: "Đúng vậy, con mời, mời hai người uống, trà nha."
"Một tháng có 50 tệ còn không đủ cho người ta cướp," Yến Hàng nói, "Còn cả ngày mời khách cơ đấy."
"Cũng không, không phải lần nào cũng, bị cướp." Sơ Nhất xuống khỏi ghế đá.
"Có chú ở đây, còn không đến lượt con mời đâu," Bố cười cười, "Đi, đến chỗ đó ngồi chút."
Yến Hàng xoay người đi theo bố qua đó.
Đi được hai bước, có người nắm lấy tay hắn, hắn quay đầu lại, là Sơ Nhất.
Sơ Nhất nhìn hắn cười cười: "Tay anh, có hơi lạnh."
"Ừm," Yến Hàng lên tiếng, "Gió lớn mà."
Đi về phía trước mấy bước, Sơ Nhất cũng không có ý định buông tay hắn ra, hắn nhìn Sơ Nhất một cái: "Không thì em gọi anh tiếng anh đi, anh dẫn em qua đường há?"
(*Bảo ẻm kêu 哥/gē/ca á)
"Anh đang sợ, sợ đúng không?". Sơ Nhất hỏi.
Yến Hàng dừng một chút, không nói gì.
Sơ Nhất vẫn không buông tay, hai người họ giống như tên ngốc nắm tay nhau mà đi theo sau bố qua đường.
Ban công của quán trà ở lầu hai có không ít người, đếu là đến music festival chơi, không phải quá cuồng nhiệt. Ngồi ở chỗ này cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc, cũng có thể nhìn thấy sân khấu, còn có thể ngồi uống ly trà, rất thoải mái.
Bọn họ tìm một bàn trống ngồi xuống. Bố gọi trà trái cây cho hai người họ, còn mình thì gọi một ấm trà xanh.
Trà vừa mang lên, Sơ Nhất lấp tức đứng lên rót trà vào ba cái ly. Người phục vụ đứng bên cạnh chuẩn bị châm trà cho họ cũng chưa kịp ra tay, đứng một chốc đành phải rời đi.
"Sơ Nhất," Bố uống ngụm trà, "Trước đây có phải không ra ngoài chơi thế này không?"
"Buổi tối đều, đều ở, ở nhà," Sơ Nhất ngồi xuống, "Ngơ ra đó."
"Thế không phải chán lắm à?" Bố thở dài.
"Ở nhà ông, ông nội rất vui," Sơ Nhất xoay xoay ly, "Nghỉ hè có, có thể đi."
"Nhà ông nội xa lắm đúng không?" Bố lại hỏi.
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.
Yến Hàng vừa nghe họ nói chuyện vừa lấy điện thoại ra chụp sân khấu bên kia mấy tấm.
Cái được gọi là điện thoại có ống kính Leica này chụp ảnh rất được, rất có cảm giác.
Đèn nơi sân khấu sáng trưng, ngoại trừ ánh sáng đủ màu chói mắt chiếu rọi một phương kia, bốn phía hoàn toàn tối tăm, rất lạnh lẽo cô đơn.
"Con bị nói lắp thế này," Bố nhìn Sơ Nhất, "Bị từ khi nào?"
"Nói, đến chuyện này," Sơ Nhất ngẫm nghĩ, "Ba con nói con, biết nói, chậm, vẫn luôn nói, nói không lưu loát, bà ngoại con nóng lên cứ, cứ chửi mãi, chửi một cái con càng, càng không nói được."
"Vậy con bị doạ sợ rồi." Bố nói.
"Vâng," Sơ Nhất cười cười, "Không phải, ngốc."
"Có thể nhìn ra được," Bố nói, "Con nói chuyện thử nói chậm chút, từng chữ từng chữ một, có thể sẽ không nói lắp nữa."
"Thật...... hả...... chú." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng mở quay video, chỉa về Sơ Nhất.
"Con xem, không phải là không nói lắp nữa rồi đó à." Bố vỗ tay.
"Em ấy nói ba chữ cơ bản cũng không nói lắp." Yến Hàng nói.
Bố vui vẻ: "Vậy thử câu dài hơn đi, Sơ Nhất nhiêu tuổi rồi?"
"Mười bốn, vấn đề, này," Sơ Nhất hỏi, "Là câu dài, dài hơn ạ?"
Yến Hàng cười đến mức điện thoại cũng cầm không vững: "Đoạn sau tính là dài rồi đó."
"Được rồi," Sơ Nhất quay đầu, thấy điện thoại đang quay về phía cậu, "Live......treams......ạ?"
"Không phải, quay video." Yến Hàng nói.
"Sao...... anh...... lại......lại, lại quay......" Sơ Nhất kéo dài giọng, tự chọc cười chính mình, "Ôi!"
"Từ từ thôi," Yến Hàng cười nói, "Nếu mà dễ sửa thế thì không có ai nói lắp nữa rồi."
"Ừm." Sơ Nhất cầm ly lên uống ngụm trà, "Trà...... này...... thơm, thơm ghê."
Yến Hàng với bố không có quan niệm về thời gian gì. Hắn là vì mất ngủ, rất nhiều lúc đối với hắn mà nói, ban đêm cũng chỉ là một khoảng thời gian trái ngược với ban ngày mà thôi. Mà bố thì sao cũng được, tùy tiện thôi.
Sơ Nhất do dự nói về nhà trước 11 giờ, hai người họ mới chú ý rằng đã gần 11 giờ rồi.
"Ái dà," Bố đứng lên, "Nhanh lên, gọi xe đi."
"Xe, buýt." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng không thích xe buýt, hắn có thể chạy bộ hai tiếng nhưng lại không muốn đứng trên xe buýt mười phút, ngồi cũng không được.
Có điều tình huống tối hôm nay không còn cách nào khác, gọi xe chắc chắn là không có, đi bộ về thì lâu quá, chỉ có thể chen chút trên xe buýt.
Hơn nữa còn là "chen chúc" thật.
Lúc gọi xe có hơn ba chiếc không ngừng lại. Giờ này xe buýt chỉ còn một chuyến thôi, họ xếp hàng là ở tít đằng trước, sau khi lên xe mới phát hiện người lên xe nhiều không kể hết. Bọn cũng tính là lên xe trước nhưng cũng chả khác gì lên sau, đều dính vào một chỗ.
"Kiên trì, đứng vững, fighting!" Sơ Nhất đứng đối mặt với hắn, còn cố gắng cổ vũ hắn nữa.
Yến Hàng thở dài, bật cười: "Em im đi."
Xe chạy được một trạm, chẳng những không có ai xuống mà còn lên chen thêm.
Sơ Nhất cũng thở dài, liều mạng dịch ra chỗ khách, có lẽ là muốn tách ra khỏi bác gái đang dựa vào lưng cậu.
Vừa động dây một cái cậu liền dừng lại, đột nhiên ngẩn đầu nhìn Yến Hàng, nhỏ giọng hô một tiếng: "A!"
"Sao thế?" Yến Hàng bị cậu doạ một trận, hạ giọng, "Cứng rồi à?"
"......Không, không phải," Sơ Nhất lại cúi đầu, sau đó lại ngẩn lên, "Em còn chưa, chưa thành niên đó, đề tài nói, chuyện này không, không thích hợp."
"Vậy em sợ sệt làm gì hả?" Yến Hàng hỏi.
"Viên đá nhỏ á," Sơ Nhất nói, "Có, có, có phải rơi, rồi không?"
"Không mà," Yến Hàng khó khăn mà đem chân trai đeo đá cọ cọ chân phải, cảm nhận một chút, "Còn đây này, có thể cảm thấy được, anh thắt nút chết, sao mà dễ rơi vậy được."
"Ò," Sơ Nhất thở nhẹ ra, "Em giẫm, giẫm phải gì, gì đó cứng, cứng lắm, tưởng là, viên đá."
"Yên tâm đi." Yến Hàng cười cười, "Thật ra anh chưa từng nhận quà gì, nhận được rồi anh không đánh mất dễ dàng thế đâu."
Lúc xuống xe buýt Sơ Nhất còn vừa chen vừa cưỡng chế cúi người xuống, giống như bị ám ảnh cưỡng chế vậy, sao cũng phải ngó thử coi mình giẫm phải cái gì.
"Thấy được chưa?" Yến Hàng hỏi.
"Một cái nắp, nắp chai." Sơ Nhất kéo kéo áo bị chen đến lệch đi.
"Một cái nắp nắp chai cơ à." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất cười lên: "Còn nói em, trẻ con."
"Đi thôi, chạy nhanh lên, tí nữa về muộn bà em lại chửi em." Yến Hàng nói.
"Buổi tối không, không ai quan, quan tâm em hết," Sơ Nhất nói xong mới nhớ đến phải nói chậm lại, vì thế lặp lại một lần, "Buổi...... tối...... không...... ai...... quan...... tâm...... em, em, em hết."
Yến Hàng đang cười phía sau có xe lái tới, nhấn còi.
"Sơ Nhất!" Có người gọi một tiếng.
Yến Hàng quay đầu lại, một chiếc ôtô màu trắng lái qua, dừng bên cạnh họ.
Cửa ghế phó lái mở ra, Yến Hàng nhìn vào bên trong, một người đàn ông trung niên cũng đang nhìn ra ngoài.
"Ba em," Sơ Nhất đi qua, "Ba về, ạ?"
"Đi đâu thế?" Ba Sơ Nhất mở cửa xuống xe, "Lên xe đi, tôi chở mọi người."
Lời này vừa nói xong, bố Sơ Nhất nhìn về phía bọn họ, sau khi lướt qua mặt của Yến Hàng thì ngẩn người.
Yến Hàng nhanh chóng nhìn về phía bố, sắc mặt bố vẫn bình thường, trên mặt còn mang theo y cười: "Sơ Nhất cùng ba con về đi, bọn tôi ở ngay phía trước rồi, gần lắm, đi mấy bước là đến."
"Con......" Sơ Nhất có hơi do dự.
"Lên xe đi," Yến Hàng vỗ vỗ lưng cậu, "Em còn muốn đi về một mình đấy à?"
"Ò." Sơ Nhất cười cười, mở cửa ra lên xe, lại ngó ra ngoài cửa sổ xe, "Hôm nay rất vui, luôn, ngủ ngon nha."
"Ngủ ngon." Yến Hàng nói.
"Chú, ngủ ngon." Sơ Nhất cười cười với bố.
"Ngủ ngon." Bố xua xua tay.
Sau khi xe chạy đi, Yến Hàng cùng bố đứng ven đường không nhúc nhích.
Im lặng một lúc Yến Hàng nhìn bố: "Ba Sơ Nhất chắc là không phải lần đầu tiên gặp bố nhỉ?"
"Không rõ lắm," Bố châm điếu thuốc, tiếp tục đi về phía trước, "Dù sao cũng là lần đầu tiên bố gặp ông ấy."
Yến Hàng im lặng một lát, đi theo bố.
Trước kia vấn đề như thế, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mình giống như một quyển Mười vạn câu hỏi vì sao hình người vậy.
______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.