Một Kiếp Vấn Vương

Chương 7: Ngủ gật




Cuộc sống của cô rất tự do, rất thoải mái. Cô thích gì thì làm đó, không ai cấm cản, không ai có thể kiểm soát được cô cả.
Nhưng còn bây giờ thì sao, cô lại bị bắt ở đây để làm một người hầu. Hằng ngày phải sống theo những luật lệ hà khắc mà chủ nhân đã đặt ra.
Cuộc sống như thế này cô không thích một chút nào cả, cô vẫn thích cuộc sống của mình trước kia hơn nhiều.
Nếu là cuộc sống trước kia thì giờ này cô vẫn còn nằm trên giường mà ngủ ngon lành rồi.
Triệu Lan Vy nhớ về chiếc giường của mình, mà không biết từ lúc nào đã lạc vào trong giấc mơ ….ngủ quên luôn rồi.
Lúc này, có hai người hầu đi ngang qua nhà bếp, nhìn thấy cảnh tượng Triệu Lan Vy ngồi bệt dưới sàn nhà mà ngủ ngon lành, liền soi mói chỉ trỏ.
" Cô nhìn cô ta kìa, làm người hầu mà tưởng mình là chủ ở đây à, mà dám ngủ ngon lành như thế. "
" Hay chúng ta đi nói với dì Mỹ để dì ấy phạt cô ta. "
Sau một hồi suy nghĩ cô người hầu đứng bên cạnh mới lên tiếng.
" Tôi có ý này hay hơn. "
" Ý gì? "
Ánh mắt cô ta liền hiện lên vài phần hiểm ác.
" Cô thấy mấy món đang nấu trên bếp không? Bây giờ chút ta bỏ thêm vài gia vị vào trong đó, rồi đổ tội cho cô ta. Ông chủ là người rất hung dữ, thế nào cô ta cũng bị đánh đến thịt nát xương tan cho mà coi, cho bỏ cái thói ngủ gật. "
" Nhưng đó là đồ ăn của ông chủ mà, lỡ như bị phát hiện ra là chúng ta làm thì sao? Tôi không dám đâu! "
" Trời ơi! Xung quanh đây chỉ có chúng ta thôi, cô ta thì ngủ rồi còn biết trời trăng gì nữa, với lại dù cô ta có biết chúng ta làm đi chăng nữa thì cũng không dám nói đâu, bởi vì cô ta đã ngủ trong lúc làm việc, tội này cũng không hề nhẹ. "
Sau một hồi bị thuyết phục thì cô người hầu còn lại cũng đồng ý, rồi cả hai bước bắt đầu giở trò bỏ thêm vài gia vị vào thức ăn đang nấu trên bếp, xong lặng lẽ chuồn đi.
Một lúc sau.
Triệu Lan Vy tỉnh giấc, đầu óc còn mơ mơ màng màng, sau một hồi cô mới ý thức được là mình đang ngủ gật trong lúc làm việc, liền đứng bật dậy, nhìn dáo dác xung quanh xem coi có ai ở gần đây không.
Nhìn thấy nhà bếp lúc này chỉ có một mình mình, Triệu Lan Vy mới thở phào nhẹ nhõm mà thầm nói " cũng may là không bị ai phát hiện. "
Lúc này đã 6 giờ 55 phút.
Triệu Lan Vy làm đúng như lời dặn của dì Mỹ, dọn thức ăn lên bàn.
Đúng 7 giờ.
Trác Duệ Quân mặc trên người bộ tây trang chỉnh tề đi xuống nhà ăn sáng.
Hắn vừa múc một muỗng canh cho vào cho vào miệng mặt liền tối sầm lại.
Nhàn nhạt hỏi:" Ai nấu những món này? "
Dì Mỹ liền bước ra đứng bên cạnh Trác Duệ Quân, cúi đầu cung kính đáp:" Dạ, ông chủ là tôi nấu. "
" Nếm thử đi! "
Trác Duệ Quân múc một muỗng canh khác cho dì Mỹ nếm.
Sau khi nếm xong, dì Mỹ liền ho sặc sụa bởi vì món canh này vô cùng mặn, mặn đến mức khiến đầu lưỡi bà tê rần.
Dì Mỹ liền sợ hãi, quỳ xuống:" Xin ông chủ tha mạng, tôi thật sự đã nêm nếm vừa ăn theo khẩu vị của ông chủ như thường ngày, tôi không hiểu sao bây giờ lại thành ra như thế nữa. "
Trác Duệ Quân liền cau mày.
" Hôm nay có bao nhiêu người ra vào nhà bếp? "
Triệu Lan Vy liền sững người, nhà bếp hôm nay chỉ có cô và dì Mỹ ra vào mà thôi, dì Mỹ không làm thì mọi nghi ngờ đều sẽ đổ dồn lên người cô.
Triệu Lan Vy còn chưa kịp lên tiếng thì hai cô người hầu nữ đã nhanh chóng cướp lời:" Ông chủ, cả buổi sáng hôm nay chỉ có Triệu Lan Vy là ở nhà bếp thôi. "
" Chắc chắn cô ta đã bỏ gì đó vào thức ăn của ông chủ. "
Triệu Lan Vy liền hét lớn phản bác:" Tôi không có làm. "
Trác Duệ Quân lạnh lùng lên tiếng:" Cả buổi sáng hôm nay chỉ có một mình cô ở trong nhà bếp. Cô nói mình không làm, vậy thì bằng chứng đâu? "
" Tôi…tôi không có bằng chứng, nhưng thật sự tôi không có bỏ gì vào thức ăn của ông chủ hết. "
Trác Duệ Quân lạnh lùng nói:" Không có bằng chứng, chỉ nói suông như thế lấy gì tôi tin cô. "
Triệu Lan Vy liền câm nín, cô không có bằng chứng, cũng không có ai có thể minh oan cho cô được, vì trong nhà bếp chỉ có một mình cô mà thôi.
Trác Duệ Quân đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Lan Vy, ra lệnh:" Đánh cô ta ba roi, xem như cảnh cáo, lần sau nếu còn tái phạm nữa thì không đơn giản chỉ là ba roi này đâu. "
Phong quản gia sau khi nghe mệnh lệnh của Trác Duệ Quân đưa ra liền nhanh chóng đi lấy một cây roi mây, cây roi này là dùng để dạy dỗ người hầu trong nhà.
Phong quản gia bước lại chỗ Triệu Lan Vy.
" Xoè tay ra! "
Cả người Triệu Lan Vy vô thức rung rẩy khi nhìn thấy cây roi vừa dài vừa cứng đó.
Phong quản gia nghiêm mặt:" Nhanh lên! "
Triệu Lan Vy giật mình.
Bàn tay chầm chậm xoè tay, Phong quản gia liền cầm cây roi giơ lên cao rồi hạ một đường xuống vào lòng bàn tay của Triệu Lan Vy.
Một tiếng chát vang lên, khiến ai nấy nghe thấy điều xót xa.
Cơn đau dữ dội truyền đến, nhưng Triệu Lan Vy vẫn không hề la hét, cô cắn chặt môi của mình, cắn chặt đến tứa máu nhẫn nhịn tiếp hai roi còn lại.
Khi Trác Duệ Quân đứng dậy rời khỏi nhà bếp thì giọng nói của Triệu Lan Vy vang lên khiến hắn phải đứng sững lại.
Trong đôi mắt đã ngấn lệ hiện lên một vẻ ngoan cường hiếm thấy.
" Tôi không phục! Ông chủ nghĩ mình là chủ ở đây thì có thể làm gì thì làm đánh ai thì đánh sao? "
Bình thường cô là một gái yếu đuối, nhưng yếu đuối không đồng nghĩa với việc nhẫn nhịn để cho người khác ức hiếp mình.
Trác Duệ Quân hơi bất ngờ, xoay người lại nhìn chầm chầm vào Triệu Lan Vy:" Cô là người hầu mà lại dám chất vấn ông chủ của mình sao? "
Triệu Lan Vy gạt đi dòng nước mắt đang chuẩn bị chảy xuống, cô không cho nó rơi xuống, cô không cho phép bản thân mình yếu đuối.
" Người hầu thì đã sao chứ? Người hầu cũng là người thôi mà. Khi chủ không điều tra rõ ràng mà đã trách phạt vô lý nhưng vậy, tại sao tôi lại không có quyền phản bác lại chứ? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.