Một Kiếp Vấn Vương

Chương 6: Ngày đầu tiên làm việc



6 giờ sáng.

Tất cả người hầu trong nhà đều lần lượt tập hợp lại đông đủ cùng đứng xếp hàng ngay ngắn ở phòng khách của khu nhà phụ. Dì Mỹ là người hầu trưởng ở đây, bắt đầu phân công công việc cho mọi người.

Tất cả mọi người đều được phân công công việc của riêng mình, nhưng chỉ có Triệu Lan Vy là vẫn chưa được phân công việc làm.

Sau khi tất cả mọi người giải tán hết để đi làm công việc của mình, Triệu Lan Vy vẫn đứng đờ người ra.

Gãi trán suy nghĩ, cô đâu phải là không khí đâu mà không ai để ý đến cô hết trơn vậy?

Triệu Lan Vy vội vàng chạy theo sau dì Mỹ.

" Dì! Còn con nữa, con sẽ làm cái gì? Dì quên con rồi à? "

Dì Mỹ khẽ thở một hơi dài, dì cũng khá lớn tuổi rồi, đầu óc hay quên trước quên sau, Triệu Lan Vy là người mới vào làm nên nhất thời dì chưa nhớ nổi cô.

Dì Mỹ nhìn Triệu Lan Vy một hồi lâu rồi nói:" Cô đi theo tôi! "

Triệu Lan Vy gật đầu rồi lẽo đẽo theo sau dì Mỹ.

Dì Mỹ dẫn Triệu Lan Vy vào khu nhà chính, băng qua phòng khách là đến nhà bếp.

Ở trong lâu đài này, không chỉ có những chi tiết chạm khắc tinh xảo mà cả nội thất ở bên trong toà lâu đài đều được dát vàng rất bắt mắt, ngay cả nhà bếp cũng không ngoại lệ.

Nhà bếp ở đây vô cùng sang trọng với hai màu chủ đạo là trắng và vàng ánh kim, những chi tiết trên trần và tường đều được chạm khắc tỉ mỉ, mang hơi hướng phong cách hoàng gia nước Pháp đậm chất cổ điển, làm tôn lên khí chất vương giả và quý tộc cho người chủ sở hữu nó.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Triệu Lan Vy nhìn thấy một nơi sang trọng như thế này.

Triệu Lan Vy không thể nào kiềm chế được tính tò mò của mình mà cầm lấy một chiếc muỗng được làm bằng vàng lên xem.

Không chỉ có chiếc muỗng mà tất cả vật dụng ở đây từ dao, kéo, chén, dĩa, muỗng, đũa….đều được làm bằng vàng, một màu vàng ánh kim vô cùng sang trọng và ấm áp. Nó sáng lấp lánh đến nỗi cô có thể soi được mặt của mình luôn đấy.

Triệu Lan Vy lật qua lật lại cái muỗng trên tay, tự hỏi không biết cái này là vàng thật hay là vàng giả nhỉ?

Nếu là vàng thật thì đúng là quá xa hoa rồi, bộ mấy người nhà giàu thường sống phí phạm như thế cả sao?

" Đừng có phá lung tung! " Dì Mỹ thấy Triệu Lan Vy đang nghịch ngợm với cái muỗng mà lớn tiếng cảnh báo: " Cô mà làm trầy cái muỗng đó dù chỉ là một vết nhỏ thì có bán cô đi cũng không đủ tiền để đền cho ông chủ đâu. "

Triệu Lan Vy nghe dì Mỹ nói xong tay chân liền bủn rủn, suýt nữa thì làm rơi cái muỗng trên tay xuống nhưng may là cô đã chụp lại được, rồi nhẹ nhàng hết sức có thể dùng hai tay để nó lại vị trí ban đầu.

Dì Mỹ nhìn thấy dáng vẻ hậu đậu của Triệu Lan Vy liền liếc xéo cô một cái, rồi lên tiếng bảo.

" Cô ở đây coi chừng mấy món đang nấu trên bếp này. Đồ ăn tôi đã nêm nếm cho vừa khẩu vị của ông chủ hết rồi, nên cô không cần phải bỏ gì vào nữa, chỉ cần ngồi đây canh chừng khi nào mấy món này chín thì múc ra dọn lên bàn ăn. 7 giờ ông chủ sẽ xuống nhà ăn sáng nên không được dọn ra trễ hơn giờ đó, có biết không? "

Triệu Lan Vy gật đầu, nhanh nhẹn nói:" Dạ con biết rồi ạ, dì không cần lo, nhất định con sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. "

" Ừ. "

Dì Mỹ " ừ " một tiếng với Triệu Lan Vy rồi bắt đầu đi loanh quanh trong nhà để kiểm tra xem đám người hầu kia có đang làm việc hay không.

Trong nhà bếp bây giờ chỉ còn lại Triệu Lan Vy.

Không khí se se lạnh của tiết trời buổi sáng mùa đông khiến cơn buồn ngủ của cô phút chốc lại đến, bây giờ cô thật sự chỉ muốn chui vào trong chăn ấm mà đánh một giấc thật dài thôi.

Triệu Lan Vy là hoạ sĩ, công việc của cô không hề bị gò bó bởi giời gian hay quy tắc gì cả.

Lúc tìm được cảm hứng thì cô ngồi vẽ tranh, cô có thể ngồi lì cả một ngày để vẽ bức tranh của mình, còn lúc không tìm được cảm hứng thì cô có thể đi dạo ở trên đường phố, ngắm cảnh đẹp, ăn những món ăn mà mình yêu thích.

Cuộc sống của cô rất tự do, rất thoải mái. Cô thích gì thì làm đó, không ai cấm cản, không ai có thể kiểm soát được cô cả.

Nhưng còn bây giờ thì sao, cô lại bị bắt ở đây để làm một người hầu. Hằng ngày phải sống theo những luật lệ hà khắc mà chủ nhân đã đặt ra.

Cuộc sống như thế này cô không thích một chút nào cả, cô vẫn thích cuộc sống của mình trước kia hơn nhiều.

Nếu là cuộc sống trước kia thì giờ này cô vẫn còn nằm trên giường mà ngủ ngon lành rồi.

Triệu Lan Vy nhớ về chiếc giường của mình, mà không biết từ lúc nào đã lạc vào trong giấc mơ ….ngủ quên luôn rồi.