Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1306: Dư Nhân, nhặt súng lên, giết chết tao đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vung chiếc roi da hổ trong tay lây, nhưng lại không còn sức lực mà rơi xuống.
Anh lảo đảo lui về phía sau.
Nhưng mà, đột nhiên một bàn tay lớn đặt lên lưng Dư Nhân, Ngay sau đó chợt nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Dư Sinh: “Dư.
Nhân, giết hắn ta đi”

Dư Sinh giơ súng lên, giữ lấy cò súng Ngắm chuẩn vào Chiến Hàn Quân, tức giận mà nói: “Được, tao sẽ giúp mày.”
Bỗng Dư Nhân xông lên, viên đạn bắt trúng đùi của anh ta, trong chốc lát, máu từ hai chân cứ chảy ào ào ra.
Dư Sinh trợn tròn mắt, Dư Nhân lại chắc đạn cho Nguyệt?
Ông ta vứt khẩu súng xuống đất, xông về phía Dư Nhân.
“Dư Nhân, con không sao chứ?”
Dư Nhân yếu ớt mà nói: “Bố, cậu ấy không được chết.”

Sau khi Dư Nhân nhìn thấy Chiến Hàn Quân sau khi dịch dung, yếu ớt mà nói: “Con cũng không chắc chắn lắm có phải cậu ấy hay không, vì rõ ràng người đó đã chết rồi.”
Dư Niên đau lòng cho cháu trai, không nhắn tâm mà truy hỏi anh ta, liền phân phó cho Dư Sinh, nói: “Đưa nó đi trị vết thương trước đi.”
Chiến Hàn Quân thừa dịp bọn họ không đề phòng, đột nhiên cúi xuống nhặt khẩu súng trên đất, nhäm về phía đầu của mình, khi Dư Niên nhìn thấy anh làm ra hành động không thiết sống nữa, trong lòng liền nảy sinh ra sự hoảng loạn.
“Đừng”
Tiếng súng vang lên Nhưng may mắn là không có đạn, Chiến Hàn Quân bóp cò thêm lần nữa, Dư Niên bị dọa đến mức chạy đến: “Cậu dừng tay lại.”
Cây súng trong tay Chiến Hàn Quân bị ông cụ đá bay sang một bên, anh bị Dư Niên ôm chặt lấy, Dư Niên cho rằng anh sẽ chống lại, nên đã dùng toàn bộ sức lực của cơ thể mình.
Nhưng mà Chiến Hàn Quân lại cứ như là bông gòn, không hề có chút chống cự nào.
Anh đã hoàn toàn ngây ngẩn rồi.
Chỉ lẩm bẩm một câu: “Linh Trang, Linh Trang, anh đến với em.”
Dư Niên cứ cảm thấy lúc anh tỉnh táo lúc lại mơ hồ, sợ anh lại tỉnh táo lại, liền đánh một đòn vào đầu anh, đánh ngất rồi cống anh ra khỏi hang tuyết.
Còn Dư Sinh cõng Dư Nhân đang bị thương đi theo sau.
Anh em đội vệ sĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ đều trợn tròn mắt.
Từ lúc nào mà chiến thần máu lạnh vô tình như ông cụ lại nhân từ với tù nhân của mình như vậy? Còn tự cõng anh nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.