Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1316: Sinh nhật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
: Sinh nhật
Chiến Hàn Quân là một người nhạy bén đến cỡ nào chứ. Anh suy yếu bò dậy ngồi, rất là thành khẩn nói với chị cả: “Chị cả, tôi không biết nên báo đáp chị như thế nào, nhưng mà tất cả những việc chị làm cho Linh Trang, Chiến Hàn Quân tôi đời này kiếp này sẽ luôn khắc trong tâm khảm.”
Chị cả thản nhiên mà cười rộ: “Em rể, em cũng đừng quá để ở trong lòng. Kỳ thật tôi mà có thể làm chút gì cho em gái Linh Trang, trong lòng tôi cũng vui vẻ lắm.”
Huống chỉ, người đó là Dư Nhân, là một người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ như vậy.
Chiến Hàn Quân nói: “Chị cả, chị cứ yên tâm. Tôi sẽ chắc chắn sẽ giúp chị đòi món nợ này với nhà họ Dư”
Chị cả nhìn khuôn mặt tiều tuy gầy gò kia của Chiến Hàn Quân, nghĩ rằng anh bây giờ có sống trên đời cũng chẳng thể nào vui được nữa. Nếu anh còn có thể nhớ đến việc báo thù cho cô, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn anh cũng sẽ không muốn chết nữa.
“Được, em rể, em nhất định phải mau mau khỏe lên. Vậy thì em mới có thể xua đi nỗi bực tức này thay tôi và Linh Trang.”
“Được” Chiến Hàn Quân trịnh trọng gật đầu.
Hôm nay là ngày sinh nhật của ba đứa nhóc con.
Chiến Hàn Quân đã không lựa chọn tiếp tục mất tinh thần nữa, mà đi ra khỏi căn nhà dân, run rẩy đi dạo dưới những bông bay bay trên đường phố.
Quan Minh Vũ và Phong Mang đi theo anh từ phía rất xa.
Tâm tình của Chiến Hàn Quân từ trước đến nay chưa từng tù mù như lúc này. Nghĩ đến chuyện người vợ mà mình yêu quý chưa biết sống chết ra sao, con mình lại mất tích.
Gia đình anh vốn nên hạnh phúc mỹ mãn lại bị tan nát, anh vừa nghĩ đã lòng đau như bị đao cắt.
Anh bồi hồi ở trên đường phố lạnh băng, trong tiềm thức anh vẫn giữ một tia hy vọng.
Có lẽ Linh Trang còn không có chết, có lẽ Linh Trang sẽ giống khi còn nhỏ vậy, sau khi chơi trốn tìm với anh bỗng nhiên chạy ra ôm lấy anh từ đăng sau làm nũng: “Anh Quân ơi, anh lại thua rồi”
Chiến Hàn Quân dừng chân, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại.
Nhưng mà ở đẳng sau làm gì còn bóng dáng hoạt bát vui sướng của Linh Trang?
Làm gì còn có tiếng cười như chuông bạc của Linh Trang?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ mặt mất mát, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Cái người đàn ông thường xuyên có dáng vẻ hờ hững cao ngạo, trước nay đều coi mình là trung tâm, lần đầu tiên nếm được mùi vị mê mang, bàng hoàng Linh Trang, em rốt cuộc đang ở nơi nào vậy?
Em sẽ không vứt bỏ anh Quân đâu, có phải vậy hay không?
Chiến Hàn Quân ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, đáy mắt là bóng tối vô tận. Bỗng nhiên, anh cười rạng rỡ: “Linh Trang, em sẽ trở về.
Em sẽ không yên tâm để một anh ở trên cõi đời này, có phải vậy hay không?”
“Linh Trang…” Anh bỗng nhiên gào rống một tiếng.
Có lẽ là tiếng gào này khiến thân thể không chịu nổi, cơ thể suy yếu của anh bỗng nhiên lảo đảo ngã nhào ở trên nền tuyết.
Mặt anh chôn ở trên nền tuyết. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lại bị tủ kính ở trước hấp dẫn, một lúc lâu sau vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Đó là một cái bánh kem chocolate ba tầng, trên bánh kem có đứng ba đứa trẻ con.

‘Sự mong đợi trong lòng mong đợi Chiến Hàn Quân hóa thành bọt nước, mất hồn mất vía mà đi ra bên ngoài.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, quay đầu lại hỏi: “Ai dạy anh làm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.