*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
: Anh trai, bật lửa của anh rơi rồi
Bảo bối Thanh An đi tới trước bình gas trong khoang phụ trợ của siêu thị, dò xét rồi ôm bình gas lên. Nhưng bình gas quá nặng, sau khi bảo bối Thanh An nhấc nó lên thì căn bản không bước nổi.
“Cô có cần tôi giúp một tay không?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
bảo bối Thanh An nghĩ đến lời dặn dò của Quốc Việt: không được nói chuyện với người lạ, không được đi với người lạ.
Liền lắc đầu kịch liệt.
Người thanh niên Tử Khất Bạch mặt dày vẫn dây dưa đi theo cô: “Trông cô rất xinh, giọng nói lại rất ngọt ngào, tôi muốn kết bạn với cô, có thể nói cho tôi biết cô tên gì được không?”
Đây là một cách để những kẻ buôn người bắt cóc các cô gái ngốc nghếch.
bảo bối Thanh An trong lòng có phòng bị, cô muốn nhanh chóng rời khỏi người đàn ông nguy hiểm này. Nhưng cô ôm bình gas, bởi vì bình gas quá nặng, quá cao khiến cô không thể đặt xuống.
Người thanh niên nhìn thái độ bối rối củ: cô, bộ mặt mắc cười.
Đây thực sự là trời giúp cậu ta rồi.
“Tôi nghe giọng nói của cô, chắc cô không phải là người quận Đào Hoa. Cô là người của Thủ đô? Đúng không?”
“Tôi không có ý xấu, quê nội tôi ở Thủ đô.
Người lớn trong nhà tôi đều nói tiếng Thủ đô, ở Bắc Cảnh xa xôi này, có thể gặp được người nói tiếng Thủ đô quê tôi, trong lòng tôi cảm thấy rất vui đó. “
“Cô có thể cho tôi biết tên của cô không? Điện thoại cũng được?”
Bảo bối Thanh An trong lòng như có chuông báo động vang lên.
Người thanh niên vẫn kiên trì dây dưa với cô, cuối cùng làm cho cô hoàn toàn sụp đổ.
“Anh tránh xa tôi ra. Tôi cảnh cáo anh, anh mà tiếp tục bám theo tôi đây, tôi sẽ làm cho anh biết tay đó?”
Người thanh niên nhìn bảo bối Thanh An đi từng bước khó khăn, vẻ mặt không tin không tin là cô có thể làm gì được mình, không kiềm chế được liền nói: “Vậy cô sẽ làm gì tôi chứ?”
Bảo bối Thanh An bỗng nhiên lấy hơi kêu lên: “Có ai không, có ai không, có người muốn ức hiếp tôi?”
Người thanh niên mắt trợn tròn miệng há hốc.
Dù là thương đao đạn thật, cậu ta trước nay chưa từng sợ ai. Cô nhóc này dùng cách này, cậu ta liền có chút hoảng hốt.
“Cô đừng kêu nữa, đừng kêu nữa. Tôi không hỏi tên của cô nữa, cũng không muốn biết thông tin liên lạc của cô nữa. “
Bảo bối Thanh An quay về phía cậu ta nở một nụ cười tươi rói.
Cậu ta nói xong, liền phong độ nhẹ nhàng rời đi.
bảo bối Thanh An kinh ngạc nhìn người thanh niên, có lẽ cậu ta thực sự không có âm mưu bắt cóc sao?
Vậy là hồi nấy cô đã hiểu lầm cậu ta sao?
Cô đột nhiên lấy hơi và hét lên: “Anh gì ơi, cảm ơn anh nhé.”
Người thanh niên dừng bước, sau đó bỗng dưng xoay người lại Bảo bối Thanh An đã đẩy bình gas đi về phía khác.
Người thanh niên nhìn theo bóng lưng cô, vẻ bối rối trong đáy mắt càng ngày càng rõ nét.
Giọng nói trong sáng không chứa chút tạp chất của cô, mang theo một niềm hân hoan, giống như bảo bối Thanh An vậy.
Và trùng hợp hơn là cô gái này là người Thủ đô.
Có phải em không hả bảo bối Thanh An?
Chàng trai trẻ bỗng nhiên chạy theo.
Nhưng mà đột nhiên không biết một người đàn ông hung hăng từ đâu chui ra đụng vào người cậu †a, suy nghĩ đó cũng vụt tắt.
Sau đó liền nghe thấy ai đó mạnh mẽ hét lên: “Anh trai, bật lửa của anh rơi rồi.”
Cậu ta khom lưng xuống, nhặt cái bật lửa lên.
Khi cậu ta đứng lên, lại phát hiện đã không còn thấy bảo bối Thanh An đâu nữa.
Người thanh niên bồi hồi đi đi lại lại vài vòng ở đó, vẫn không nhìn thấy bảo bối Thanh An, rồi cô đơn rời đi Phía sau bức tường, Diệp Phong tim đập nhanh nói với bảo bối Thanh An: “Em bị anh ta theo dõi, em không biết sao?”
bảo bối Thanh An sợ tới mức nắm chặt cánh tay Diệp Phong, giọng nói có chút run rẩy nói: “Thì ra tất cả những gì anh ta là chỉ là thủ đoạn của anh ta. Em suýt nữa thì bị mắc bẩy rồi. “
Diệp Phong nhìn bảo bối Thanh An xinh đẹp như hoa, nghĩ đến việc cô suýt chút nữa đã bị kẻ buôn người bắt cóc đi, trong lòng còn sợ hãi.