Căn cứ vào tình hình thực tế Chiến Quốc Việt nói: “Bố ơi, lúc Quỷ Ảnh của chúng ta đánh nhau với bọn họ, không chiếm được lợi thế”
Vẻ mặt Chiến Hàn Quân buồn bã.
Chiến Quốc Việt ngước mắt nhìn lên, đột nhiên nói: “Bố, không được, chúng ta mượn quân của Trại nhà họ Dư đi?”
Chiến Hàn Quân sững lại Chiến Quốc Việt không phải là một đứa trẻ tầm thường, thằng bé có suy nghĩ trưởng thành hơn những người bạn cùng trang lứa Cậu đưa ra đề xuất như vậy, chắc hẳn là đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Chiến Hàn Quân có thể cảm nhận được, thẳng bé có ý muốn hoà giải những hiềm khích trước kia của mình và nhà họ Dư: “Quốc Việt, bố sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Dù gì bọn họ cũng đã gây ra cho mẹ của con bao nhiêu là tổn thương” Chiến Hàn Quân buồn bã.
Thật ra thì trong lòng Chiến Hàn Quân đã tha thứ cho nhà họ Dư rồi.
Đặc biệt là sau khi ông cụ Niên biết được thân phận của anh, dốc lòng chăm sóc cho anh. Ông ngoại vì anh mà đã rất lo lắng. Bản thân Chiến Hàn Quân là một người đàn ông bên ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp, làm sao có thể không động lòng trước lòng quan tâm của người khác.
Chiến Quốc Việt lại nói: “Bố à. Mẹ thật ra đã tha thứ cho nhà họ Dư từ rất lâu rồi. Mẹ nói, trước đây nghĩ rằng nhà họ Dư đã phá hoại nhà họ Chiến, không có chút tình người.
Trong lòng căm hận nhà họ Dư.
“Nhưng, sau khi mẹ mất đi Thanh Tùng, mới có thể tự mình cảm nhận được nỗi đau mất con gái của nhà họ Dư. Nỗi đau đó sẽ từ từ biến thành hận thù. Nếu như yêu, chính là muốn đem cả thế giới này cho con, vậy thì hận chính là tiêu diệt cả thế giới bằng tất cả sức lực của mình.
“Bố, mẹ yêu bố, mẹ nhất định hy vọng rằng sẽ có nhiều người yêu bố” Chiến Hàn Quân kinh ngạc. Linh Trang lại có thể suy nghĩ như vậy sao.
“Cả đời này của bố, điều may mản nhất có lẽ là gặp được mẹ con”
Chiến Quốc Việt phản đối nói: “Bố à, lúc bố khen mẹ có thể nhân tiện khen đứa con trai thông minh này không”
Chiến Hàn Quân hết lòng khen ngợi nói: “Quốc Việt, con rất tuyệt vời”
Chiến Quốc Việt nói: “Vậy thì, bố đồng ý mượn quân Trại nhà họ Dư rồi đúng không?”
Chiến Hàn Quân gật đầu nói: “Ừm, Quốc Việt, con đại diện bố đi một chuyến đến Trại nhà họ Dư đi”
“Vâng” Chiến Quốc Việt vui sướng.
Chiến Hàn Quân nói: “À phải rồi, dẫn theo.
Thanh An cùng đi nhé.”
Chiến Quốc Việt ngơ ngác.
“Bố biết Thanh An đến rồi ư?”
Chiến Hàn Quân nói: “Người mỗi ngày làm cơm cho chúng ta là con bé. Thật là làm khó con bé rồi mà”
Chiến Quốc Việt cười và nói: “Quả thật là không có cái gì có thể lừa được bố”
Chiến Hàn Quân kiêu ngạo đáp: “Cho nên sau này đừng giở trò trước mặt bố”
“Con biết rồi thưa bố” Chiến Quốc Việt đáp.
Chiến Quốc Việt vì bảo vệ sự an toàn của bố mẹ, để toàn bộ Quỷ Ảnh ở quận Đào Hoa.
Còn cậu chỉ dẫn theo Thanh An. Đi Trại nhà họ Dư mượn quân.
Ông cụ Niên vì nhớ cháu ngoại, mà năm trên giường than khóc.
“Đức Phật à, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi. Ngài nhìn xem con thành tâm sám hối với ngài. Xin ngài trả cháu ngoại cho con, để chúng con có một năm tốt lành”
Dư Nhân người mà vừa khoẻ lại sau một đợt ốm nghiêm trọng đến thăm ông, vừa ra đến cửa liền nghe tiếng cầu khấn của ông cụ. Dư Nhân đẩy cửa đi vào, sau đó ngồi bên cạnh giường của ông cụ. Trêu chọc ông cụ: “Ông à, nghe nói dạo này ông ăn không ngon ngủ không yên. Bác sĩ của Trại nhà chúng ta đã bất lực với bệnh của ông. Haiz, chẳng lẽ ông mắc bệnh nan y sao?
“Cháu đang nghĩ, mấy năm nay, chúng ta gấp rút mời đến mấy thầy phong thuỷ, tìm cho ông một mảnh đất phong thủy tốt để ông có thể che chở cho thế hệ con cháu sau này. Để đề phòng bất cứ tình huống nào.”