*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Quốc Việt đi xuống lầu, truyền đạt chỉ thị của mẹ cho mấy người Nghiêm Mặc Hàn: “Thái hậu nhà cháu bảo mấy người lên trên ăn cơm”
Mấy người Nghiêm Mặc Hàn ngây ra, lập tức bật cười.
Nghiêm Mặc Hàn chế nhạo nói: “Bố cháu rốt cục cũng thành công nuông chiều Linh Trang nhà cậu thành hoàng thái hậu muốn gió được gió muốn mưa được mưa rồi.
Không biết về sau cậu ấy có hối hận không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố cháu thích.”
Anh Nguyệt đi tới trước mặt Nghiêm Mặc Hàn, nhéo lỗ tai của anh ta với lòng đầy căm phẫn nói: “Nghiêm Mặc Hàn, anh xem anh của em cưng chiều chị Linh Trang thế nào. Anh học hỏi một chút đi.”
Nghiêm Mặc Hàn đau đến nhe răng trợn mắt, nói: “Ai ui, anh trai em chiều vợ không có điểm dừng, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề”
Anh Nguyệt không nói gì.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều tụ tập ở trong phòng Chiến Hàn Quân và Linh Trang, mọi người mỗi người một việc, vui vẻ hòa thuận.
Tranh Ngọc và Bảo bối Thanh An bận rộn ở phòng bếp, Anh Nguyệt trợ giúp.
Mà Linh Trang thì ôm từng chiếc đèn cầu nguyện nhiều màu sắc ra, rất có uy nghiêm của thái hậu, cô vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Anh Hàn Quân, anh làm đèn cầu nguyện. Mặc Hàn, anh mài đi. Quốc Việt giúp mẹ dùng bút nhé?”
Nghiêm Mặc Hàn chỉ muốn lười biếng nói: “Linh Trang, em biết anh em yếu ớt mà, việc chân tay này anh không làm được đâu.
Hản là nên để cho anh Hàn Quân tứ chỉ phát triển nhà em làm đi”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân đen đi.
Tứ chỉ phát triển, câu này không phải ý là nói đầu óc ngu sỉ sao?
Giọng nói của Chiến Hàn Quân trở nên lạnh lùng: “Linh Trang nhà em nói như thế nào làm như thế đó. Anh đừng nói nhảm nhiều như vậy chứ?”
Nghiêm Mặc Hàn trố mắt: “Vợ của em họ.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên trâm mặc.
Giữa lúc Nghiêm Mặc Hàn vui mừng vì rốt cuộc mình cũng hùng biện thẳng Chiến Hàn Quân một lần thì nghe thấy giọng nói không mấy thiện cảm của Chiến Hàn Quân vang lên: “Chiến Anh Nguyệt, em có nghe.
thấy không? Mặc Hàn đòi độc lập với em kìa”
Anh Nguyệt cầm nồi đi tới, thở phì phò chất vấn: “Nghiêm Mặc Hàn, anh muốn độc lập với em đúng không? Được thôi, từ hôm nay trở đi, tiền ai nấy quản, giường cũng ngủ riêng…”
Nghe thấy nửa câu Hàn vẫn không phản đối.
Nhưng mà sau khi nghe thấy nửa câu sau, Nghiêm Mặc Hàn hoảng hốt.
“Anh anh… Không có ý này.”
“Vậy anh nói cho em biết, độc lập là có ý gì?” Anh Nguyệt tức giận hỏi Nghiêm Mặc Hàn tức hổn hển, sau đó nghe thấy tiếng quát mất liêm sỉ của Nghiêm Mặc Hàn vang lên: “Chiến Anh Nguyệt, anh theo họ em, anh theo họ em, được chưa? Từ nay về sau em bảo vệ anh, tôn trọng anh, yêu thương anh, che chở anh. Được không hả?”
Cả phòng há hốc mồm.
Anh Nguyệt giẫm anh ta một cú rồi tức, Nghiêm Mặc giận rời đi.
Sau đó, Nghiêm Mặc Hàn vì dỗ Anh Nguyệt nên chạy đến phòng bếp.
Rất nhanh sau đó, thành phẩm đèn cầu nguyện ra lò.
Chiến Hàn Quân và Linh Trang ôm đèn cầu nguyện xuống tầng, thắp sáng từng chiếc một rồi thả chúng bay lên Rất nhanh sau đó, trên bầu trời bao la với những bông tuyết đang bay múa xuất hiện những ngọn đèn cầu nguyện nhiều màu sắc Chiến Quốc Việt về phòng mình.
Bé Tùng thấy sắc mặt Chiến Quốc Việt ảm đạm thì kinh ngạc hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Chiến Quốc Việt đi tới bên cửa số, kéo màn cửa sổ.
Bé Tùng liếc nhìn bầu trời đầy “đốm lửa nhở”, há hốc mồm.