*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Quốc Việt khóa còng tay của Bé Tùng vào cổ tay mình, sau đó kéo Bé Tùng đi và nói: “Đi thôi”
Bé Tùng ngạc nhiên: “Anh cởi còng ra, em sẽ không chạy đâu”
Chiến Quốc Việt ngoái đầu nhìn cậu với một ánh mắt lạnh thấu xương: “Anh dựa vào gì để tin tưởng em?”
Bé Tùng yên lặng Chiến Quốc Việt rõ ràng đã biết cậu chính là Bé Tùng, nhưng vẫn không muốn tin tưởng cậu. Xem ra, nếu cậu không thành thật thú nhận thân phận đặc công của điện Quân Tình thì Chiến Quốc Việt vĩnh viễn sẽ không tín nhiệm cậu.
Bé Tùng yên lặng thở dài, cam chịu nói: “Được rồi”
Chiến Quốc Việt đưa Bé Tùng đến phòng bố mẹ, vừa đi đến cửa, dáng đi của Bé Tùng trở nên chậm rãi và nghiêm nghị.
Chiến Quốc Việt nhìn dáng vẻ chột dạ của cậu, lạnh như băng nói: “Em có thể công bố thân phận của em, anh cam đoan bố mẹ mà biết thì sẽ nhiệt tình hoan nghênh em đến bất kể hiềm khích trước đây”
Bé Tùng lắc đầu như trống bỏi: “Em xin anh. Anh đừng nói”
Con ngươi Chiến Quốc Việt tối đi. Bé Tùng chống cự việc khôi phục thân phận của mình như vậy khiến cậu nhếch môi không vui.
“Chẳng lẽ em muốn giấu giếm mẹ cả đời?” Chiến Quốc Việt tức giận nói.
Bé Tùng lắc đầu “Chỉ là tạm thời thị Giọng nói Bé Tùng rõ ràng đã trở nên trầm xuống.
Cậu cũng muốn công khai thân phận của mình, muốn về nhà. Nhưng là đặc công của điện Quân Tình, cậu chưa thể lựa chọn con đường về nhà này.
Quốc Việt sẽ không hiểu nổi khổ của cậu.
“Vào đi”
Chiến Quốc Việt đẩy cửa ra, lôi Bé Tùng đi vào bên trong Phòng khách vốn đầy tiếng nói chuyện như cầu xin nói: đã trở nên lặng ngắt như tờ vì Bé Tùng đến.
Những lời này của cậu không thể nghi ngờ là đã thừa nhận trá hình mối quan hệ bất thường của cậu cùng Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt tức giận nguýt cậu: “Em ngại chuyện chưa đủ loạn có phải không?
Câm miệng cho anh”
Bé Tùng thật sự ngậm miệng.
Anh Nguyệt thì xem náo nhiệt còn không chê lớn chuyện, trí tưởng tượng của cô ấy còn mạnh hơn cả Nghiêm Mặc Hàn.
“Ái chà chà, Quốc Việt và thằng nhóc vô lại này thật đúng là rất có tướng phu thê.
Quốc Việt, nó nghe lời cháu thật, cháu đúng là rất biết cách dạy vợ đấy”
Anh Nguyệt hấp ta hấp tấp đã chạy tới, vui buồn thất thường nói: “Quốc Việt, nếu nhóc kia nghe lời cháu, tốt nhất cháu nói với nó, để nó từ nay về sau cải tà quy chính đi”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt đen kịt.
Cậu thực sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan ức này.
Cậu và Bé Tùng là sinh đôi, dù có dịch dung thì cũng giống nhau đến mấy phần rồi Tướng phu thê cái gì chứ?
Chiến Quốc Việt đưa ánh mắt về phía Bé Tùng, trông cậy cậu có thể giải thích quan hệ của bọn họ, dù sao Bé Tùng rất có tài hùng biện Ai biết Bé Tùng lại hơi hả hê nhìn cậu, còn làm vẻ mặt sợ thế giới chưa đủ loạn.
Chiến Quốc Việt hiểu rõ, đó là vì Bé Tùng hy vọng người lớn chú tới ý tin bên lề mà bỏ quên thân phận của cậu.
Không gặp thắng nhóc này mấy năm mà giờ trở nên xấu bụng rồi Chiến Quốc Việt cố gắng lật ngược tình thế: “Cháu có cô gái mình thích rồi.”
Lời vừa nói ra như một quả bom khiến tất cả những người trong nhà choáng váng