*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dì Linh Trang có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vì tiếng “dì” này của cậu mà nghẹn ở họng.
Cô không muốn tàn nhẫn hỏi cung cậu “Có tên khác không?” Linh Trang luôn không muốn tin tưởng, đứa trẻ tốt bụng và đáng yêu của mình lại mang danh một kẻ buôn người.
Bé Tùng nghĩ mẹ không thích hai chữ ‘Yêu Nghiệt, thì vội đổi giọng: “Dì gọi con là cáo nhỏ cũng được”
Linh Trang lại nghĩ cáo nhỏ là biệt hiệu mà cô đã đặt lúc Bé Tùng còn bé.
“Cáo nhỏ, dì thấy cháu kinh nghiệm sống chưa nhiều, nên tha thứ những gì cháu làm trước kia. Tuy nhiên…
Giọng Linh Trang thay đổi đến mức mạnh mế lạ thường: “Giả sử về sau cháu làm ra chuyện sai lầm không thể tha thứ, dì sẽ không dễ dàng tha thứ cho cháu.”
Linh Trang cảm thấy, từ sau khi Bé Tùng mất tích, cuộc sống có nhiều lúc phải làm những việc mà mình không muốn. Cậu khó tránh khỏi bị người xúi giục, hay khuất phục cảnh khốn khó mà mất phương hướng, mắc phải sai lầm không thể tha thứ.
Những thứ này đều có thể thông cảm được.
Nhưng bây giờ, cậu đã trở về vòng tay của người nhà.
Bọn họ nguyện ý dùng tình yêu cảm hóa ¡, nguyện ý đối mặt với mạo hiểm không tên cùng cậu, nếu cậu còn khăng khăng một mực không chịu tỉnh ngộ, vậy thì không đáng để tha thứ.
Chiến Hàn Quân không chớp mắt nhìn chằm chằm Bé Tùng, anh thấy ánh mắt rực rỡ như sao của Bé Tùng trở nên ảm đạm.
Cũng thấy đáy mắt cậu lộ một vẻ mặt khó khăn.
‘Vẻ mặt Chiến Hàn Quân trở nên nghiêm trọng. Nhưng anh tỉnh bơ bắt đầu làm chất xúc tác, cố ý nói tránh đi: “Được rồi, thời gian không còn sớm. Ăn cơm đi”
Tranh Ngọc và Bảo bối Thanh An bưng món ăn từ trong phòng bếp ra. Sau khi bày đầy bàn ăn, tất cả mọi người ngồi xuống.
Lúc này Bảo bối Thanh An mới phát hiện tù nhân anh Chiến Quốc Việt mang về nhà lạ là cậu trai cô bé vô tình gặp được ở cửa hang ngày đó?
*A, anh không phải là… Đồng hương…
Em gặp hôm đó sao?” Bảo bối Thanh An la hoảng lên.
Bé Tùng nhìn Bảo bối Thanh An, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Không nghĩ tới con bé này quả nhiên là Bảo bối Thanh An, thảo nào lại ranh ma như vậy.
“Đồng hương?” Nghiêm Mặc Hàn la thất thanh.
Nhưng lúc Bé Tùng muốn gắp thịt kho tàu, Nghiêm Mặc Hàn lại giành lấy.
Chị cả Tranh Ngọc thuở nhỏ là cô nhị, nên biết đứa bé mất sự che chở của bố mẹ là bất đắc dĩ và chua xót bao nhiêu. Tranh Ngọc nghiêm nghị trừng mắt với Nghiêm Mặc Hàn, rồi gắp miếng thịt kho tàu cho Bé Tùng.
Bé Tùng nở nụ cười sáng rỡ với Tranh Ngọc: “Cảm ơn dì”
Lúc ăn Tranh Ngọc võ đầu của cậu: “Ăn đi”
Bé Tùng gắp miếng thịt kho tàu, bỗng nhiên đưa vào trong bát Linh Trang.
Cậu còn nhớ rõ, mẹ cũng thích ăn thịt kho tàu mềm thơm này.
Anh Nguyệt lại gắp miếng thịt kho tàu trong bát Linh Trang ra, nói: “Thôi xin, chị Linh Trang ghét cháu như vậy, làm sao có thể ăn đồ ăn cháu gắp chứ?”
Nghe vậy, Linh Trang mới biết Bé Tùng gắp thức ăn cho mình. Trong lòng cô tràn đầy ấm áp.
“Không sao” Linh Trang cười nói Chiến Quốc Việt giành miếng thịt kho tàu từ trong bát Anh Nguyệt đi, để lại vào trong bát mẹ. Còn cảnh giác trừng Anh Nguyệt Anh Nguyệt nói: “Nhóc con thối tha, cháu có ý gì?”
Quốc Việt nói: “Mẹ thích ăn”