Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1387: Lý lẽ




Nghiêm Mặc Hàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Con gái học làm việc nhà, tương lai mới có thể làm vợ hiền mẹ đảm. Cậu để Bảo bối Thanh An rèn luyện một chút đi.”
Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, phản kích nói: “Đợi sau khi con gái của anh ra ngoài, anh để nó rèn đúc bao nhiêu lần tôi đều không có ý kiến. Nhưng nhà chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi, hai người lăn đi rửa chén. Bằng không tối nay hai người nấu ăn”
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn bất đắc dĩ đứng lên, cẩn thận ôm bát đĩa đi tới nhà bếp.
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ trong phòng bếp truyền ra.
Mỗi lần tiếng vỡ đồ sứ này vang lên, Bảo bối Thanh An đều sợ đến run lên, sau đó vẻ mặt tiếc hận nói: “Đáng tiếc bát tốt như vậy”
Chiến Hàn Quân bình tĩnh nói: “Coi như nộp học phí đi”
Thấy Bảo bối Thanh An khéo léo nghe lời như thế, Chiến Hàn Quân rất mừng rỡ.
“Bảo bối Thanh An, qua đây”
Bảo bối Thanh An đi tới gọi “Bố” và cười rực rỡ như hoa.
Chiến Hàn Quân nhéo nhéo cái mũi nhỏ cô bé: “Đã lâu bố không nhìn kỹ công chúa nhỏ nhà ta rồi”
Bảo bối Thanh An ngồi ở trên đùi bố làm nũng: “Trong mắt bố chỉ có nữ vương bệ hạ của bố thôi”
“Làm sao, giận bố à?”
Bảo bối Thanh An nói: “Không ạ. Bố không biết bạn lớp con ai cũng hâm mộ con có bố mẹ yêu thương nhau. Lớp con có nhiều bố mẹ các bạn không làm loạn ly hôn thì cũng là bạo hành. Mỗi ngày mấy bạn ấy tới trường học đều phải len lén khóc, thật đáng thương.”
“Cho nên, bố, cả đời bố phải đối xử tốt với mẹ.”
Chiến Hàn Quân xúc động nói: “Yên tâm đi, bố nhất định sẽ yêu mẹ. Bố sẽ yêu mẹ cả đời, không đánh mẹ, không mắng mẹ, vĩnh viễn cưng chiều mẹ. Đây là ước định của bố đối với con”
Bảo bối Thanh An tung tăng gật đầu: “Vâng”
Ở lối vào của quận Đào Hoa, Linh Trang và Tranh Ngọc đứng ở lối vào của hiệu thuốc Khang Duyên, hai người chần chừ trong nháy mắt, cuối cùng di chuyển đi vào bên trong.
Chiến Quốc Việt Đi theo phía sau hai người với vẻ mặt buồn bực.
“Mẹ và dì Ngọc muốn làm gì?”
Mẹ làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không giấu bố, nhưng hôm nay rõ ràng cố ý giấu bố.
Chiến Quốc Việt vì vậy mà cảm thấy buồn bực không thôi.
Mấy năm này Bé Tùng cả ngày ở lẫn trong trong đám phụ nữ, ít nhiều cũng hơi mưa dầm thấm lâu, sau đó không chút nghĩ ngợi nói: “Khẳng định là mua băng vệ sinh”
Chiến Quốc Việt kinh ngạc ngây người.
Bé Tùng nhìn cậu: “Nhìn anh như vậy làm gì”
Bé Tùng chí khí hùng hồn giải thích: “Lúc phụ nữ mua băng vệ sinh đều cảm thấy rất thẹn thùng, cho nên mới phải tránh đàn ông”
Chiến Quốc Việt lắp bắp nói: “Không phải anh tò mò cái này.”
Cậu tò mò sao Bé Tùng lại không hề che giấu mà nói ra?
“Em không xấu hổ sao?”
Bé Tùng ngây người, này thì có gì xấu hổ, trong điện Quân Tình, thỉnh thoảng bị thua cược, thì nhất định phải giúp chị em mua các loại đồ dùng cá nhân, băng vệ sinh, áo ngực đều nằm trong danh sách thường xuyên phải mua.
Chiến Quốc Việt nhìn Bé Tùng giống như đang nhìn bảo vật quốc gia: “Mấy năm này có phải em lưu lạc đến nơi trăng hoa không?”
Nhớ tới bên người Bé Tùng có mười ba mỹ nữ trẻ tuổi, Chiến Quốc Việt hơi sợ nói.
Bé Tùng bị Chiến Quốc Việt hiểu lầm, sợ đến mức há hốc mồm kinh ngạc, thật lâu không ngậm được miệng “Chẳng lẽ anh hiểu lâm em bán thân à?”
Bé Tùng hơi uể oải.
Chiến Quốc Việt gật đầu “Lúc cậu hiểu lầm chúng ta là gay, vì sao em bình tĩnh chấp nhận như vậy? Còn cố ý đánh lạc hướng bọn họ, em là thụ à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.