Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1069:




“Ò! Thật vậy chăng?”
Giọng nói lạnh như băng từ phía sau Lục Hạo Khải truyền đến.
Giọng nói quen thuộc này khiến tất cả những người có mặt đều sửng sót.
Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, ánh mắt cũng không thể tin nhìn vào Lục Hạo Thành.
Chỉ thấy anh đứng ngược sáng phía sau Lục Hạo Khải, ngọn đèn chiều vào khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đến mức không còn gì để nói của anh, chiếc mũi thẳng ở dưới ánh đèn trông càng nghiêm nghị hơn, lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
Con ngươi đen như mực cô đơn lạnh lẽo, trong con ngươi toát ra thần sắc khó nắm bắt, bí hiểm.
Môi mỏng phác ra một đường vòng cung lạnh lùng, khóe miệng nhéch lên hơi lộ ra một tia giễu cọt.
“Lục Hạo Khải, Lâm Tử Thường, Cố An An, giám đốc Vương, lá gan của các người cũng thật lớn, ở sau lưng hãm hại tôi còn chưa tính, bây giờ còn dám bày mưu tính kế lên người con tôi, được, rất tốt.”
Giọng nói tươi cười nhưng không có một tia ấm áp, thậm chí còn lộ ra vẻ ngưng trọng, sát khí.
Cố An An cũng chợt cảm thấy bắt an.
“Anh Hạo Thành……”
“Câm miệng cho tôi, tôi đã sớm cảnh cáo cô từ lâu, không được phép gọi tôi như vậy.”
Lục Hạo Thành không nẻ tình mà ngắt lời Cố An An nói, ánh mắt âm trầm.
Sắc mặt Cố An An nháy mắt trắng bệch, ánh mắt gắt gao nhìn vào Lục Hạo Thành.
Lâm Tử Thường toàn thân đều ướt đẫm mò hôi lạnh, nhớ tới bài học lần trước, lúc này đây còn không biết sẽ là cái gì đang chờ cô ta.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu ở phía sau, “Cảnh nghiêu, gọi điện thoại cho chủ tịch công ty của Lâm Tử Thường, bảo đối phương đến nơi đây một chuyến, xem nhân viên dưới quyền anh ta, rốt cuộc có bao.
nhiêu ghê tởm.”
Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.
Lâm Tử Thường lại bởi vì lời anh nói, cả người giống như rơi vào hầm băng vậy.
“Giám đốc Lục, anh đừng làm như vậy, anh ngàn vạn lần đừng làm như vậy, tôi thật sự không phải cố ý.
Tôi chỉ là rất thích anh, chỉ nghĩ muốn thu hút sự chú ý của anh mà thôi, chẳng lẽ một người yêu anh cũng là có tội sao?”
“Haha..:⁄¿- ” Lục Hạo Thành vô tình cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô ta, vô cùng châm chọc: “Lọai phụ nữ như cô, mà cũng xứng đáng nói đến chữ yêu?”
Lâm Tử Thường sửng sốt, cô ta không xứng đáng sao?
Giám đốc Vương lại vội vã cầu xin tha thứ: “Giám đốc Lục, chuyện hôm nay xảy ra thật sự không liên quan đến tôi chút nào, tôi cũng bị bọn họ quấy rồi gài bẫy, tôi làm sao dám động đến con của giám đốc Lục chứ?
Việc này đều là ba người bọn họ làm ra.”
Giám đốc Vương lập tức bác bỏ quan hệ với ba người còn lại, ngón tay thô ráp to như móng heo chỉ thẳng vào mặt ba người kia.
Lục Hạo Khải & Cố An An & Lâm Tử Thường: “…… Ni Tên khốn này vậy mà lại chối bỏ hoàn toàn mọi chuyện.
Lục Hạo Khải thì cười lạnh, đôi mắt đào hoa lại ngập tràn mưu tính nhìn qua giám đốc Vương: “Giám đốc Vương, nói cũng không thể nói đến tuyệt tình như vậy, ông cũng đừng nên quên, lần trước ở bữa tiệc từ thiện ông đã gặp và trò chuyện với tôi, chuyện này là chính miệng ông nói cho tôi biết, năm đó ông cùng Lam Hân đã ở chung phòng, hiện tại lại nghĩ muốn đem trách nhiệm phủi sạch không còn một mảnh, chậc chậc, chậc, ông quả thật là không để anh cả tôi vào mắt nhỉ.”
Hắn nghĩ muốn chối bỏ trách nhiệm, để chính bản thân mình một mình sống sót, ở trước mặt Lục Hạo Khải này, hắn có thể sao?
“Lục Hạo Khải, cậu….. cậu không được ngậm máu phun người.”
Giám đốc Vương lập tức nhảy dựng lên, trong lòng cũng hiểu được rõ ràng, Lục Hạo Khải đang nghĩ cách muốn kéo bản thân hắn xuống nước.
Mọi chuyện là nhóm ba người kia gây ra, lại muốn đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu hắn, hắn cũng không phải tên ngốc đề họ muốn làm gì thì làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.