Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1072:




Lục Hạo Khải nhát gan ngay cả đầu cũng không dám ngẳng lên, càng tức giận hơn.
Ông sắc mặt trông lạnh hơn, hàng lông mày thiếu kiên nhẫn.
Lục Hạo Khải không giống mình chút nào, ưu điểm của ông, không truyền lại được chút nào cả, ngược lại thừa hưởng các thủ đoạn và quỷ kế ác độc của mẹ hắn.
“Lục Hạo Khải, con trả lời ta, đây là anh cả của con, đó là con của anh cả con, con cũng dám hại họ sao.”
Lục Hạo Khải nghe thấy điều này, hàng lông mày lờ mờ ở’ giữa như sụp đổ, hắn đột nhiên ngước mắt lên, nhìn ông, có chút không tin hỏi: “thì ra, cha sớm đã biết.”
“Hừ!” Đôi mắt của Lục Dật Kha thật khủng khiếp, cái nhìn tức giận, “chuyện này nhờ mẹ của con, nên ta mới biết đó.”
“Mẹ con?” Lục Hạo Khải bị sốc, mẹ sớm đã biết nhưng không nói cho hắn.
Rốt cuộc trong lòng mẹ đang nghĩ gì vậy?
Lẽ nào không nói với hắn, thì ba đứa trẻ đó sẽ biến mắt ngoài không gian sao?
“Không sai!” Lục Dật Kha trả lời lạnh lùng, thất vọng Tần Ninh Trân đến cùng cực.
Nếu không phải Tần Ninh Trân bí mật điều tra chuyện này, thì ông sợ hôm nay mới có thể biết được chân tướng của chuyện này.
Nhưng tên nhóc Lục Hạo Thành cũng không phải là người, không cho phép ông thăm bọn trẻ.
Lâm Mộng Nghi trầm ngâm: “An An, con có dính líu tới chuyện này đúng không?”
“Mẹ, con không……” Cố An An bỗng nhiên không biết trả lời mẹ như thế nào.
Chuyện này quả thật cô ta đã tham gia vào, nhưng người truyền tin lên mạng là Lâm Tử Thường.
“Hừ! Từ nhỏ ta đã dạy cho con khuê tú gia giáo, cho con học ở trường học đắt nhất và tốt nhất, vậy mà lại dạy cho con thành như vậy, chỉ làm những chuyện sau lưng người khác gây bất lợi cho lợi ích bản thân.”
Lâm Mộng Nghi buồn nhìn Cố An An, nói thế nào cũng là con gái mà mình nuôi dưỡng lớn lên, cho dù không có quan hệ huyết thống, thì đứa trẻ này cũng do bà nuôi lớn lên, nếu nói không có cảm tình, thì điều đó là không thể.
Cố Ức Lâm lạnh lùng, từng từ một đây tức giận: “Tối nay, cút ra khỏi Cố gia đi.”
“Anh hai…… ” Cố An An nghe xong lời này, giật mình nhìn anh ấy.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy, đáy lòng cũng lạc lõng, cô ta chưa bao giờ thấy anh hai có biểu hiện khủng khiếp như vậy.
“Từ nay trở đi, cô không còn là người của Cố gia nữa, ngày mai, tôi sẽ mở một cuộc họp báo.” Giọng điệu của Có Ức Lâm thấp mà không có chút cảm xúc.
Mỗi di chuyển của Cố An An, anh ấy đều nhìn vào mắt, mục đích của cô ta rất đơn giản, hủy hoại tiểu Ức, nắm được tập đoàn Cố Thị, thì cô ta có thể kê cao gối an tâm tận hưởng những tháng ngày vinh hoa phú quý.
Anh ấy cũng rất rõ ràng và biết ơn về mục đích hành động tối nay của A Thành.
Đã cho anh ấy một lý do để đuổi Cố An An.
Dù sao, như vậy cũng danh chính ngôn thuận.
Cứ tiếp tục như vậy, tiểu Ức sẽ phải chịu đựng nhiều ấm ức hơn.
Tại sao anh ấy lại nuôi một con sói, để cho em gái mình bị ấm ức, cô ta không rời khỏi Cố gia, thì sau khi Giai Kỳ vào đây sống, cô ấy và đứa trẻ cũng sẽ bị tổn thương.
Bây giờ Giai Kỳ vẫn chưa vào Cố gia, Cố An An đã tìm người đối phó với Giai Kỳ rồi.
Cố An An rơi nước mắt, lắc đầu, ra vẻ đáng thương nhìn Có Ức Lâm, anh hai từ nhỏ đối với cô ta rất tốt, lần này tại sao lại tuyệt tình như vậy?
“Anh hai, đừng, đừng làm như vậy, em biết sai rồi, sau này sẽ không làm như vậy nữa, em chỉ là xem náo nhiệt thôi, tình cờ gặp chuyện này. Anh hai, em là em gái mà anh chăm từ nhỏ, tâm tư em như thế nào, anh có thể nhìn thầy trong nháy mắt, anh hai, xin anh đừng đuổi em đi, hu hu hủ óc ⁄ Cố Ức Lâm vẫn gương mặt vô tâm đứng đó, đôi mắt sâu và lạnh, “đã cho cô rất nhiều cơ hội rồi.”
Cố An An giật mình, và có chút nghỉ ngờ trong mắt anh, “anh hai, lời này của anh có ý gì?”
Cố Ức Lâm: “Có những chuyện trong lòng cô là rõ nhát, chúng tôi không nói là cho cô cơ hội, một khi chúng tôi nói ra, cô sẽ không bao giờ có cơ hội nữa rồi.”
Có An An ngạc nhiên, trái tim đã đến cổ họng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.