Vẻ mặt Tần Ninh Trăn cao ngạo đắc ý nhướng mày, cười nói: “ Nếu mày có chứng cớ, bắt được chứng cớ rồi hãy.
đứng trước mặt tao mà nói mấy lời này, mày cho là nói như vậy với tao, sẽ khiến tao cảm thấy chột dạ sao?”
“HẠ ‘NSNHBIY ro ” Lục Tư Tư lạnh lùng cười, “Tần Ninh Trăn, ngươi không có mặt mũi, không có lương tâm, sao có thể biết sợ hãi chứ?
Tôi cũng không phải đang hù dọa bà, tôi chỉ là muốn nói rõ ra mà thôi, giấy cũng không gói được lửa, một ngày nào đó sự thật cũng lan truyền khắp nơi, đến lúc đó, tôi sẽ ngồi ngay ngắn để theo dõi kết cục bi thảm của bà.”
Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, lòng có chút lung lay.
Quả thật bà ta đã làm rất nhiều chuyện xấu đối với hai chị em Lục Tư Tư, tuy nhiên đối phương chưa quơ được bằng chứng gì liên quan cả, không việc gì mà bà ta phải sợ.
Nhưng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của Lục Tư Tư nở nụ cười đầy thâm ý, bà ta bỗng nhiên lại có chút sợ: hãi.
Một Lục Tư Tư như vậy, tựa như ác ma bước ra từ địa ngục, có thể dễ dàng hủy diệt bà ta.
“A Thành, xe cứu thương đã đợi ở dưới lầu.”
Bóng dáng cao lớn phô trương của Tô Cảnh Minh đã tới gần, giọng điệu nhẹ nhàng, theo phía sau là tằm hai mươi vệ sĩ mặc áo vest đen, đội hình rất hùng hậu.
Lục Hạo Thành nói: “ÐĐem cha tôi đi qua.”
Tô Cảnh Minh gật gật đầu, hai mươi vệ sĩ lập tức nhường đường, đứng dẹp ra hai bên, có vài người bác sĩ và nhân viên y tế cùng đẩy xe vào.
Tần Ninh Trăn, Lục Hạo Khải, Cố An An, vừa thấy màn này, cũng có chút sợ hãi.
Tần Ninh Trăn luôn tưởng rằng Lục Hạo Thành vẫn là Lục Hạo Thành nhóc con trước kia bà ta có thể xử lý được.
Hiện giờ nhìn thấy một màn như vậy, nháy mắt giáng một cú vào suy nghĩ ảo tưởng của bà ta.
Tô Cảnh Minh, Mộc Tử Hoành, u Cảnh Nghiêu, Lâm Hạo.
Thiên, mấy người này vẫn luôn kề vai sát cánh với Lục Hạo Thành.
Ở trong mắt bà ta nhìn vào, chẳng qua là mấy đứa nít ranh hùa nhau chơi đùa như bình thường mà thôi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hình như bà ta đã nhìn nhằm rồi.
Tô Cảnh Minh nhìn qua bất cần đời, có thể một lúc điều động nhiều vệ sĩ như vậy, hơn nữa, tất cả đều nghe lời Lục Hạo Thành.
“Lục Hạo Thành, mày đừng mong động vào được cha mày.”
Tần Ninh Trăn lập tức xông đến ngăn cản trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, không cho bắt luận kẻ nào đi vào.
Lục Hạo Thành nhìn qua bà ta, ánh mắt như đang nhìn một con rệp vậy, lạnh lùng ra lệnh, “Ném người phụ nữ: này ra bên ngoài.”
Cách thức vô cùng xúc phạm này khiến cho Tần Ninh Trăn lập tức sửng sót.
Hai gã vệ sĩ cao to khỏe mạnh tiến vào, Tần Ninh Trăn tức giận cảnh cáo: “Để xem ai trong các người dám đụng đến ta”
Nhưng mà, hai gã vệ sĩ làm như không hề nghe thấy lời bà ta, hai tay giơ tra, dùng sức kéo lấy Tần Ninh Trăn, lôi đi ra ngoài.
DA DI. Các người buông, các người mau buông ra, có còn biết luật pháp không hả, dám cả gan bắt nạt phụ nữ như ta, mấy tên khốn kiếp các người có biết ta là ai không?
Ta là phu nhân chủ tịch của tập đoàn Lục Trăn……
Tần Ninh Trăn dùng sức hét rống lên, tựa hồ muốn đem chuyện này la lớn lên để người xung quanh biết.
Nhưng mà đám người trong mấy phòng bệnh gần đó, nhìn đến cảnh tượng khí thế như vậy, ai cũng không dám tự tìm phiền toái.
- n. ” Lục Hạo Khải muốn đi cứu mẹ mình, lại lập tức bị hai gã vệ sĩ ngăn cản lại.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua hắn cùng Cố An An, vô i: “Đem này hai người cũng ném ra bên ngoài, đừng ở chỗ chỉ tổ vướng chân vướng tay mà thôi.”
Cố An An cả kinh, nhìn qua Lục Hạo Thành với ánh mắt vô cùng đau lòng, “Lục Hạo Thành, không cần anh ra tay, chúng tôi sẽ tự mình đi ra ngoài.”