Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 707:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lục chủ tịch, trước đó chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại, không biết cổ phần công ty của tôi và em trai mình vì cái gì còn chưa về tay.Số cổ phần đó, máy năm nay thay ông nuôi một nam một nữ, tới hiện tại, bọn họ cũng đã trưởng thành, có thể tự lực cánh sinh, có phải cũng nên về hưu rồi không 2”
Người cha này, lúc mẹ cô rời đi, cái gì cũng không nhẫn tâm mang đi, chỉ vì hai chị em cô, mẹ để lại tất cả cổ phần cho hai đứa con, nhưng lại bị người cha này trao cho hai anh em lang sói kia.
Cục tức này đã nghẹn trong lòng cô rất lâu rồi, cô vẫn chờ: A Thành lớn dần lên, hiện tại A Thành đã trưởng thành, cho nên, cô sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về họ, còn những thứ không phải, một cắc cũng không cần.
Lục Dật Kha nghe con gái nói như vậy, vô cùng thất vọng và đau khổ, “Tư Tư, cha con ta nhiều năm không gặp, lúc này mới vừa gặp mặt, con cứ phải nói chuyện với cha kiểu đó sao?”
Lục Tư Tư lạnh lùng nhéch khóe môi, đáy mắt không có chút độ ấm: “Lục chủ tịch, lúc ông làm chuyện này, đã là người trưởng thành, tự có năng lực phán đoán, ông cũng không phải bị ép buộc, chỉ là trong lòng ông chưa từng có tôi và A Thành mà thôi.
Nghĩ lại xem cổ phần công ty này đến từ đâu?Hai anh em kia dùng tiền này đi mua hàng hiệu, lương tâm không cắn rứt sao?Nhìn thấy thế giới mà mẹ tôi đã dốc sức gây dựng, các người chỉ ngồi mát ăn bát vàng, không có chút cắn rứt lương tâm nào sao?
Cho nên, không phải lỗi của tôi cùng A Thành, chúng tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, những thứ khác, tôi không quan tâm.”
Đương nhiên, ông ta sẽ không trả lại cho cô cùng em trai, lòng ông ta chỉ có Lục Tư Ân cùng Lục Hạo Khải mà thôi.

Lục Tư Tư nói xong, đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
“Tư Tư, khoan hãy đi.”Lục Dật Kha đuổi theo.
Lại nhìn thấy Lục Tư Tư đụng mặt Tần Ninh Trăn đang đi tới.
Tần Ninh Trăn bất ngờ nhìn thấy Lục Tư Tư, cũng có chút giật mình, Lục Tư Tư trở về từ lúc nào vậy.
Tần Ninh Trăn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa hỏi: “Tư Tư, cháu về khi nào vậy 2 Sao không trở về nhà?”
“Nhà?” Đáy mắt Lục Tư Tư xẹt qua một tia châm chọc, “Nhà của tôi đều bị mấy người lòng lang dạ thú chiếm mắt, tôi sao còn có nhà?
Nếu đã gặp bà, tôi đây cũng thuận tiện nói một chút, con trai con gái nhà bà, vẫn chiếm lấy cổ phần công ty của chị em tôi không trả, trong vòng năm ngày, cổ phần còn chưa đến tay chúng tôi, tôi sẽ đem chuyện này công bó.”
Lục Tư Tư nói xong, nhìn qua Tần Ninh Trăn đang biến sắc.
“Cái gì?
Cái gì mà cổ phần công ty hai chị em, Tư Tư, sao ta không hiểu cháu đang nói gì.”
Tần Ninh Trăn cũng không phải dạng hiền lành, nháy mắt giả ngu giả ngốc.
Lục Tư Tư sao lại không hiểu thủ đoạn của Tần Ninh Trăn chứ.
Cô cười lạnh nói: “Bà nghĩ rằng tôi vẫn là Lục Tư Tư của mấy năm trước sao?
Loại thủ đoạn của bà cũng không khác gì cách bà lừa Lục chủ tịch, đem ra gạt tôi, bà gạt không nổi đâu, nếu muốn giả ngu thì chỉ cần gánh vác nổi hậu quả vậy thì cứ tiếp tục, nhớ kỹ, chỉ có thời gian năm ngày..”
Lục Tư Tư nói xong, tao nhã nện bước rời đì.
Mà Tần Ninh Trăn, sắc mặt càng thêm khó coi hơn vừa rồi.
Lục Dật Kha nhìn con gái rời đi, đáy mắt xeẹt qua một tia bắt đắc dĩ.
Tư Tư là con gái ông ta, từ nhỏ đã rất nghe lời, mặc kệ cha nói cái gì cũng sẽ làm theo.Ông ta bảo cô đi du học, cô đồng ý, lúc đi còn nói một câu: “Cha, cha muốn con rời đi, con có thể rời đi, nhưng em trai con, cha nhất định phải chăm sóc tốt cho nó, người khác có, nó nhát định phải có.”
Cứ như vậy, cô vừa đi là đã mười mấy năm. Bao năm qua, ngoại trừ ông ta thỉnh thoảng qua thăm, thì lúc nào cô trở về, cũng không thèm gặp cha, có lẽ từ thời điểm đó, cô con gái này đã hoàn toàn thất vọng về ông ta rồi.
Đối với người cha này, đã không còn hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.