Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, liền nói: “Cậu bảo người hỏi thăm một chút, cậu tìm một nhân viên kỹ thuật đáng tin chút, tôi có cách.”
Lục Hạo Thành khẽ gật đầu “Trước khi tan ca cậu điều tra về Cố An An cùng Bùi Dao Tinh, Lâm Tử Thường, lúc ấy ở khách sạn đã gặp mấy người kia.”
Lục Hạo Thành nói xong thì quay trở lại phòng làm việc.
Mà Lam Hân, đang cần thận xem xét thông tin của Hạ Thù những năm gần đây.
Cùng với thú vui hay những sở thích cá nhân của cô, điều tra ra mới biết được, quần áo trước đó của cô ấy đều do.
Bùi Dao Tinh thiết kế.
Phong cách khá truyền thống, tám năm không có gì đột phá, Hạ Thù mặc quần áo đều là màu đỏ tía, rất dễ tháy, thành thục trưởng thành.
Đột nhiên chỉ định cô thiết kế, không thể không nói, chuyện này lại kéo thêm hận thù của Bùi Dao Tỉnh với cô.
Hiện tại, không chỉ có bác, chỉ sợ cô cũng thành cái gai trong mắt Bùi Dao Tỉnh.
Lam Hân vẫn đang nghiêm túc xem, đột nhiên có cuộc gọi đến.
Lam Hân cúi đầu vừa tháy, là cha của Lục Hạo Thành, tim cô căng thẳng, nhìn thoáng qua Ninh Phi Phi, liền nghe điện thoại.
“Alol”
Lục Dật Kha: “Quản lý Lam, tôi đã biết chuyện bọn nhỏ, vừa rồi đã đi tìm A Thành, nó không đồng ý để tôi gặp máy.
đứa nhỏ, nhưng tôi biết hiện tại do cô quyết định, nên gọi điện xin cô cho tôi gặp chúng, chuyện trước đó đều là tôi Sai, quản lý Lam, tôi có thể gặp bọn nhỏ một lần không?”
Một câu cuối cùng, giọng Lục Dật Kha tràn ngập thỉnh câu.
Lam Hân sửng sốt, Lục Hạo Thành không dễ bắt nạt, chẳng lẽ cô dễ bắt nạt sao?
Lục Hạo Thành không đồng ý, chẳng lẽ cô sẽ đồng ý à?
Ngày đó ở trường học nhìn thấy Tần Hoài, cô đã biết, chuyện này giấu không được bao lâu.
Lam Hân không nói lời nào, lo lắng với lời đề nghị của đối phương.
Lục Dật Kha: “Quản lý Lam, cô yên tâm, tôi sẽ không xúc phạm tới bọn nhỏ, bọn chúng cũng là cháu tôi, tôi chỉ muốn gặp chúng, nghe chúng gọi một tiếng ông nội, tôi cũng rất thỏa mãn rồi, quản lý Lam, van xin cô.”
Lam Hân nghe đối phương van xin, đáy lòng không hiểu sao nhói đau.
Lam Hân do dự, lại nghe được giọng Lục Dật Kha: “Quản lý Lam, cô yên tâm, chúng là cháu trai cháu gái tôi, tôi sẽ không làm tổn thương chúng, chỉ mong có thể gặp chúng thôi.”
Lam Hân cắn môi, cửa phòng đã được mở ra..
Lam Hân vừa thấy Lục Hạo Thành đột nhiên tiến vào, vẻ mặt cứng đờ, đáy mắt xẹt qua tia bồi rồi.
Lục Hạo Thành nhìn thầy Lam Hân giật mình thì hơi nhíu mi, nhìn thoáng qua điện thoại trong tay cô, đi qua đoạt lấy, giận dữ mở miệng: “Có chuyện gì thì tìm tôi.”
“Lục Hạo Thành, con thật sự phải làm vậy sao?
Ta cũng có quyền gặp máy đứa nhỏ.”
Lục Dật Kha thật không ngờ, điện thoại của Lam Hân lại trong tay con trai.
Lục Hạo Thành không nói gì đã trực tiếp cúp điện thoại.
Trả điện thoại lại cho Lam Hân “Bà xã, sau này đừng nghe điện thoại của cha anh, anh sẽ không để ông ta gặp máy đứa nhỏ.Anh biết em mềm lòng, ông ta gọi cho em nhất định đòi gặp bọn trẻ, đó là con chúng ta, sao phải để ông ta gặp.”
Lam Hân vừa nghe anh gọi bà xã, vẻ mặt oán hận nhìn qua.
“Bà, bà xã...” Ninh Phi Phi vừa nghe xong thì sợ đến mức rơi bút trên mặt đất.
Lục Hạo Thành quay đầu lại, nhíu mi nhìn thoáng qua Ninh Phi Phi, Ninh Phi Phi sửng sốt, vội cúi đầu, sởn gai ốc mở miệng: “Lục, giám đốc Lục, tôi không nghe thấy, không nhìn thấy gì hét.”
Nói xong còn dùng tay che mắt, đáy lòng lại tò mò muốn chết, lần này chính là vả thẳng mặt máy người hay ghen ghét.