Anh nói ghen chứ cũng không phải là ý này.
“Ôi! quản lý Tô khí phách quá, Anh muốn uống hết giấm trong bếp. Người phụ nữ nào đang khiến anh không vui?”
Khiến anh chua thành như vậy.”
Nhạc Cần Nghiên mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, trang điểm tinh xảo, cười xinh đẹp quyền rũ đi đến, trong tay còn ôm bó hoa tươi.
” Nghiên Nghiên, em đến rồi.”
Mộc Tử Hoành cười vui vẻ, nhìn thấy Nhạc Cẩn Nghiên quyền rũ trước mắt thì tim đã loạn nhịp, trong khoảng thời gian này, khoảng cách giữa hai người đang gần hơn rất nhiều, cô tựa một cô gái bảo bối, càng hiểu sâu càng khiến người ta không thẻ dừng lại Tô Cảnh Minh cười bỏ qua, nhìn Mộc Tử Hoành chế nhạo: “Mộc Tử Hoành, không phải cậu đang chờ người trong lòng tới sao?
Dọn dẹp mấy món đồ linh tinh, mà cần thời gian hai tiếng đồng hồ.”
Mộc Tử Hoành có chút ngượng ngùng cười, ” Nghiên Nghiên, em đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta quá nhàn rỗi nên mới như vậy.”
Nhạc Cần Nghiên cầm hoa tươi đưa cho anh, thấy sắc mặt anh tốt lên không ít, đáy lòng cũng yên tâm, “Tử.
Hoành, chúc mừng anh xuất viện.”
“Cám ơn Nghiên Nghiên!”
Mộc Tử Hoành cúi đầu nghe “Thật thơm! Anh rất thích.”
Tô Cảnh Minh mang vẻ mặt hâm mộ nhìn hai người, thấy cảnh hai người nhìn nhau cười rất đẹp, anh lại cảm thấy ghen tị.
Sao mình không có bạn gái chứ?
Anh cầm lấy di động, gửi một tin nhắn vào nhóm chat: [ Sao tôi lại không có bạn gái vậy?] Nhóm 5 người, không ai để ý đến anh.
“Haizz!”
Tô Cảnh Minh thở dài một hơi, “Sao không ai quan tâm tôi hết vậy?”
“Anh Mộc.”Một giọng nói truyền đến.
Mộc Tử Hoành cùng Nhạc Cẩn Nghiên nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tần Ninh Trăn cùng Lục Tư Ân đi đến.
Trong tay Lục Tư Ân cũng cầm một lẵng hoa, tươi cười nhìn Mộc Tử Hoành.
Tần Ninh Trăn nhìn thoáng qua Nhạc Cẩn Nghiên, ánh mắt lý tràn ngập khiêu khích, “Tử Hoành, mấy ngày nay Ân Ân vẫn luôn miệng nhắc đến cháu, may mắn cháu không có việc gì
Mộc Tử Hoành cười thâm ý trả lời: “Lục phu nhân, cũng không xem như may mắn được, vẫn là xảy ra chút chuyện, tôi cũng phải ở bệnh viện nằm vài ngày.
Cũng không biết xe của giám đốc Lục. chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, thường xuyên gặp chuyện không may, xem ra lần này trở về tôi phải điều tra thật kỹ lưỡng mới được.”
Sắc mặt Tần Ninh Trăn cứng đờ trong giây lát, cười nói: “Tử Hoành, không bằng cùng nhau ăn cơm rồi hãy về?
Ân Ân vẫn luôn nhớ cháu, trong khoảng thời gian này cháu xem sắc mặt con bé kém thế này, vẫn luôn lo lắng cho cháu.”
Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Lục Tư Ân, vẻ mặt không kia hồng hào không biết bao nhiêu đấy.
Chỉ sợ là ăn ngon ngủ ngon, sao có thể lo lắng cho mình chứ?
Anh cười nói: “Để Lục tiểu thư phải lo lắng rồi.”
Lập tức lại nhìn về phía Tần Ninh Trăn, “Phu nhân, cảm ơn ý tốt của bà, nhưng hôm nay mẹ tôi bảo mang Nghiên Nghiên về nhà ăn cơm, cho nên, không thể đi ăn cùng bà được.”
Tần Ninh Trăn vừa nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Nhạc Cần Nghiên.
Mẹ Mộc Tử Hoành đã gặp qua Nhạc Cần Nghiên liền coi trọng Nhạc Cần Nghiên sao?
Vậy Ân Ân làm sao bây giờ?
Ân Ân vẫn luôn thích Mộc Tử Hoành, bà ta cũng không nhẫn tâm nhìn con gái đau lòng.
Nhạc Cẩn Nghiên cũng nghi hoặc nhìn qua Mộc Tử Hoành, sao anh phải nói như vậy.
Cô cũng chưa đồng ý.