Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 848:




Lam Hân nghe những lời này chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô nhìn Khương Tịnh Hàm, tươi cười có pha chút chua sót, “Khương Tịnh Hàm, tôi thật sự không muốn đôi co với cô, hiện tại chúng ta đã thanh toán xong tất cả nợ nàn, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng khiến tôi lại nhớ đến những gì cô đã từng làm.”
“Ho hà 62.12) ” Khương Tịnh Hàm cười cười, “Khương Lam Hân, cô là loại người không biết liêm sỉ, đê tiện hạ lưu, bội bạc gian trá, cô không muốn mắng tôi ư?Tôi đây còn chưa mắng cô đâu.”
Lam Hân nhìn thấy Khương Tịnh Hàm nỗi điên, khẽ lắc đầu: “Cũng phải,Khương Tịnh Hàm nếu có thể nói đến văn minh lịch sự, hẳn là cô phải đầu thai thêm một lần nữa.”
Đời này cô ta cũng không thể thay đổi được tính cách của mình.
“Khương Tịnh Hàm, vốn tôi đã không muốn nói, nhưng hiện tại lại cảm thấy được, không chửi thì quá có lỗi với bản thân, chính cô không tự biết bản thân mình hạ lưu đến thế nào, nhưng tôi biết, lúc còn học đại học, cô cấu kết qua lại với ba nam sinh, tôi đều thấy các người ở cùng nhau, cô mắng tôi không biết liêm sỉ, sao không biết kiểm điểm lại chính bản thân mình đi2”
Giờ Lam Hân đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Khương Tịnh Hàm.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô chưa từng mắng chửi Khương Tịnh Hàm dù chỉ một lần, không phải vì không dám mắng, mà bởi vì cô nghĩ bản thân không hè liên quan đến cuộc sống cá nhân của người khác.
Lúc đó cô quan tâm đến bản thân còn không xong, làm gì có thời gian để ý đến chuyện của người ta.
P CÔ TỰ or, Sao cô biết được?”
Khương Tịnh Hàm có chút không thể tin nhìn Lam Hân.
Cô ta vẫn giữ bí mật về chuyện này không hề để lộ, sao Lam Hân biết được.
Lam Hân cười nói: “Có một số việc không cần cố gắng tìm hiểu, cũng tự biết.
Mắt tôi cũng không phải thuốc nhuộm màu, không thích ứng được với đủ lại sắc màu ngụy trang của cô, tương lai chúng ta đừng gặp lại nữa.”Lam Hân nói xong liền lướt qua.
Khương Tịnh Hàm lại cười lạnh mở miệng: “Khương Lam Hân, đừng tưởng rằng vớ được Lục Hạo Thành, là có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.Cô chỉ là con cá trạch dưới bùn lầy, vĩnh viễn không thể làm phượng hoàng bay trên trời được, một ngày nào đó kết cục của cô sẽ còn thảm hại hơn tôi.”
Lam Hân lại cười cười, không nói gì, cô tiêu sái bước ra ngoài, còn về phần kết cục của cô, để nhìn xem tương lai thê nào vậy.
Khương Tịnh Hàm nhìn theo bóng dáng Lam Hân, lạnh lùng lên cong khóe môi, tên khốn Lục Hạo Thành đúng là mắt mù rồi, vớ được đôi giày rách người khác không cần mà ném đi, vẫn có thể ôm lấy mà cười vui vẻ.
Chờ xem, Lam Hân, giám đốc Vương kia hôm nay cũng đến đây, đêm nay sẽ có trò hay để xem rồi.
“Ôi! Đây không phải bạn đại học Khương Lam Hân của chúng ta sao? Sao lại ở nơi này vậy?”
Giọng nói châm chọc truyền đến, Lam Hân nâng mi nhìn lại, chỉ thấy bốn năm người phụ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trên tay mỗi người đều cầm ly rượu vang, tất cả đều cười với vẻ mặt quỷ dị nhìn cô.
Lam Hân nghĩ nghĩ, thật đúng là trùng hợp, ở trong nhà vệ sinh gặp được Khương Tịnh Hàm, ra khỏi cửa liền gặp được bạn học cũ từng thích bắt nạt cô trước đây.
Hơn nữa nơi này có chút hẻo lánh, mấy người này chắc chắn có tình ở chỗ này chờ cô, xem ra là có người cố ý sắp xếp.
Lam Hân tự tin thong dong đi qua, đứng ở trước mặt đám người kia: “Như thế nào?Tôi không thể tới nơi này hay sao?”
Uông Lệ Đình cười với vẻ mặt hèn mọn nhìn qua: “Nghe nói, cô hiện tại tìm được ông chủ rất tốt nên rất là hung hăng, tôi lại luôn không quen nhìn những người kiêu ngạo, nghe nói cô cũng đến đây, nên tôi qua đây nhìn thử xem thế nào.”
Lam Hân thấy Uông Lệ Đình tỏ vẻ vênh váo tự đắc, cảm giác cô ta xấu xí không kể hết, 5 người này đều là bạn học cũ của cô, gia cảnh cũng không tồi, nhưng vẫn không cứu được cái nhân phẩm rách nát của họ.
Tuy nhiên, có một số kiểu người chính là như vậy, không nhận ra được vấn đề của bản thân là gì, còn thích làm nữ: hoàng đạo lý.
“Uông Lệ Đình, là cô cố ý tìm tôi à?”
Lam Hân cười hỏi, nhân tiện lùi về sau vài bước, mùi hương nước hoa từ mấy người này thật gay mũi.
“Khương Lam Hân, đã vài năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều nhỉ, trước kia cô còn không dám bắt chuyện với chúng tôi cơ mà.”
Một bên Tôn Tịnh Nhã ra vẻ thanh cao nhìn Lam Hân.
Cô ta nhớ rõ Khương Lam Hân trước đây, rất tự ti, lại vô cùng khiêm tốn, đối mặt với sự châm chọc cùng khiêu khích của cả đám người thì hoàn toàn không thèm để ý, để mặc đám bọn họ nói ba hoa chích chòe.
Lam Hân: “Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, con người không bao giờ có khả năng cả đời sẽ dậm chân tại chỗ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.