Một Triệu Lần Yêu Em

Chương 4: Chỉ cần đừng rời khỏi tôi...




Trời trong chốc lát đã sẩm tối khiến Ngiên Mịch lo sợ. Không được! Ở cùng nhà với Dật Thương chẳng khác nào "dâng mỡ cho mèo ăn", cô nhất định phải về nhà. Tiếp tục ở đây, cô sẽ biến thành vật sở hữu của riêng anh mất.
Nghiên Mịch bước dậy khỏi giường với một tốc độ nhanh, liền bị choáng váng mà ngã xuống đất. Cô ôm lấy đầu mình, lẩm bẩm: "Sao lại đau đầu thế này?" Nghiên Mịch chậm rãi bước đến chạm lấy bình nước, rót ra ly, cô cầm viên thuốc cho vào miệng vừa đưa lên đã run rẩy mà làm rớt ly nước. Nghiên Mịch đột nhiên sợ hãi. Sao lại thế này. Cô suy sụp tới mức cả ly nước nhẹ cũng không thể cầm nổi.
Nghiên Mịch lắc đầu, nhất định không có gì nghiêm trọng đâu.
Nền nhà được làm từ nhiên liệu đặc biệt nên không gây ồn, Nghiên Mịch ngó ra ngoài thấy không ai phát hiện mình làm rơi ly nước nên mới bước khỏi phòng, cẩn thận như một chú chuột nhắt. Nghiên Mịch vịn tay vào tường đi xuống cầu thang tầng 2. Theo cô quan sát thì Dật Thương không có ở đây, Nghiên Mịch rón rén đi vòng xuống bếp.
Cô bất chợt nghe tiếng ở dưới bếp phát lên: "Mau làm nhanh mấy món tẩm bổ." Hình như là tiếng của Dật Thương. Thôi chết. Nghiên Mịch lùi lại để tránh bị nhận ra.
Dật Thương ở trong bếp vô cùng bực bội, anh nhìn sang ông bác sĩ đứng cạnh rồi hỏi lại: "Cô ấy có chắc chỉ bị mất cân bằng thể lực thôi? Sao lại có thêm mấy món rắc rối này?"
Ông bác sĩ hơi ngần ngại. Ông ta lí nhí: "Thiếu gia, thực ra... huyết áp của cô Phương hơi cao, với lại... thiếu máu dẫn tới choáng váng."
Nghiên Mịch ở ngoài thốt lên một tiếng thở dài. Hóa ra là thế. Bảo sao cô lại chóng mặt như vậy. Nhưng mặc kệ, cô phải trốn khỏi đây.
Nghiên Mịch không định đi qua phòng bếp nữa, cô quay lui để xuống tầng hầm, thường thì tầng hầm sẽ ở tầng 1, cô cũng không chắc chắn cô sẽ đi đúng đường, vì địa hình này là lần đầu cô thấy.
Nghiên Mịch vừa nhón chân thì bị một giọng nghiêm khắc làm cho cô giật mình. Dật Thương tức giận: "Em định đi đâu?"
Nghiên Mịch đơ như một khúc gỗ, cô không quay đầu lại. Cô trấn tĩnh. Phải nghĩ ra cách gì đó để ngụy biện. Vài giây sau cô ngoảnh mặt nhìn Dật Thương, cười cười ý che dấu âm mưu của mình: "Dật Thương, tôi... là đang muốn đi vệ sinh." Rồi làm bộ liếc nhìn xung quanh: "À mà nhà vệ sinh ở đâu nhỉ... a... Dật Thương, chỉ cho tôi đi."
Dật Thương khoanh hai tay trước ngực, quan sát dáng vẻ "mờ ám" của Nghiên Mịch: "Em lại nói dối tôi. Em muốn trốn tôi chứ gì?" Dật Thương tới gần cô.
Nghiên Mịch lùi lại, cô sợ hãi. Không biết tên này lại tính làm gì cô đây...
Soạt!
Dật Thương ôm trọn Nghiên Mịch trong vòng tay, anh bế cô lên rồi bước vào cầu thang tiến tới tầng 3. Nghiên Mịch như bị thu bé lại một cục trong lòng anh, tim cô bỗng đập thình thịch. Một năm rồi, cô mới ở gần một người đàn ông như thế.
Dật Thương đặt cô trên giường, anh đè lấy hai tay cô như không cho cô chạy thoát. Bạc môi nở một nụ cười lạnh lẽo tới thấu xương: "Phương Nghiên Mịch, nói cho em biết. Tôi không cho phép em rời khỏi tôi dù là nửa bước."
Nghiên Mịch không lảng tránh ánh nhìn của Dật Thương, cô nói dõng dạc: "Tôi có quyền tự do của tôi. Anh là ba tôi chắc."
Dật Thương dồn hết sức mình đè trên cơ thể Nghiên Mịch khiến cô hơi khó thở. Dật Thương thô lỗ dùng tay nâng cằm cô rồi đáp: "Em có giỏi thì trốn thoát. Cùng lắm em rời một bước, tôi sẽ chặn một bước. Để xem ai hơn ai."
Nghiên Mịch vô cùng giận: "Anh như thế là đang áp bức tôi."
Dật Thương ngồi dậy rời khỏi cơ thể cô, anh nắm lấy bàn tay Nghiên Mịch, một tay vuốt ve bờ má cô dịu dàng: "Tôi không áp bức em. Tôi chỉ muốn tốt cho em. Tốt cho chúng ta."
Cô phản kháng dữ dội: "Anh đang cấm túc tôi mà không có phép. Tốt cho tôi sao? Cái gì mà tốt cho tôi. Tôi cảm thấy anh đang muốn xem tôi là vật sở hữu của anh mà thôi." Ngưng một lát, Nghiên Mịch chĩa ánh mắt súng đạn vào Dật Thương: "Anh chỉ biết nghĩ cho mình thôi."
Dật Thương nghe hết những lời Nghiên Mịch nói, tính cố chấp bỗng bị đè nén tạm thời, anh buông tay cô, trong đầu hiện lên một suy nghĩ xa xăm gì đấy. Dật Thương trả lời: "Phải, tôi chỉ nghĩ cho mình. Vì tôi sống là vì em..." Dật Thương đứng dậy, quay người, để lại một câu: "Dù em ra sao, dù em có thế nào, chỉ cần đừng rời khỏi tôi... là tôi rất vui rồi." Sau đó anh bỏ cô một mình trong phòng quay đi mất.
Nghiên Mịch nhìn theo bóng lưng anh khuất tầm mắt, mùi hương của anh còn phảng phất trên áo Nghiên Mịch, cô chạm tay vào tim mình mà cảm nhận, hình như... cô đang cảm động. Sao tim lại đập nhanh như thế?
Cô lắc lắc cái đầu: "Không phải, tuyệt đối không có. Mình sẽ không để anh ta thích làm gì thì làm đâu." Cô vẫn cố chấp, là vì bản thân không tha thứ cho hắn ta. Hàn Dật Thương, có lẽ là một con người khiến cô tổn thương tới mức đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.