Dật Thương dẫn Nghiên Mịch tới một công ty lớn, kiến trúc rất đặc biệt được lát nổi bật bên ngoài là pha lê ngụy trang khiến cô không khỏi tò mò. Nghiên Mịch theo bước chân Dật Thương đi vào bên trong, sau khi các anh bảo vệ chào hỏi một tiếng "Tổng giám đốc", Dật Thương mới hài lòng đến phòng lớn của công ty.
-------
• Chú ý, đây là phần giải thích của tác giả về cái vụ công ty.
Công ty của Dật Thương là một chi nhánh con của Tập Đoàn Thiên Dật do ba anh lập ra, tập đoàn Thiên Dật chuyên về giải trí, giành cho diễn viên và ca sĩ, người mẫu nổi tiếng, những ai "hot" ở showbiz đều từ tập đoàn Thiên Dật đào tạo mà ra, nói về mức độ tin cậy và xếp hạng thì tập đoàn đứng đầu ở Nam Yên và Mỹ. Tập đoàn Thiên Dật gồm 2 công ty là công ty Lãm Dật do Dật Thương quản lý, còn công ty Kar R bên Mỹ do anh trai Dật Thương là Dật Hạo quản. Công ty Lãm Dật chính là một công ty giải trí đứng đầu uy tín ở Nam Yên. Ở Nam Yên, 3 công ty giải trí đứng đầu là Lãm Dật, Hàn Khương (công ty của Nghiên Mịch làm), và cuối cùng là công ty Dor (công ty đại diện của Thừa Yên). Nam Yên là một đất nước nhỏ, đây là địa danh tác giả bịa ra, vì lấy tên nước Việt Nam sẽ không còn hay. Còn ở Mỹ, ba công ty giải trí đứng đầu là Kar R, Pous, và Chros.
------------
Nghiên Mịch vừa bước vào phòng lớn liền rất lo lắng, cô sợ sẽ bị mọi người nghĩ là cô lợi dụng mối quan hệ để được vào đây. Dật Thương ngồi xuống ghế đầu, anh kéo cô bắt phải ngồi cạnh anh, Nghiên Mịch miễn cưỡng ngồi vào.
Dật Thương hài lòng về sự ngoan ngoãn này, anh nhìn cô rồi lại quay sang phía mọi người đang chờ đợi bên dưới để lắng nghe điều anh sắp triển khai, bọn họ cũng rất thắc mắc cô gái ngồi bên cạnh sao lại ngồi cùng anh, họ đều biết cô chính là Phương Nghiên Mịch, anh dùng một câu nói dài: "Hôm nay kêu tất cả các quản lý ở đây đến là để thông báo một tin, từ giờ Phương Nghiên Mịch sẽ là ca sĩ gương mặt đại diện của công ty Lãm Dật chúng ta."
Mọi người nghe xong đột nhiên trầm ngâm, sau đó những tiếng nói xôn xao nổi lên:
"Tôi nghe nói Phương Nghiên Mịch rất hot, lúc trước làm bên công ty kia đúng là lãng phí tài năng, thật tốt quá." Một người quản lý nói nhỏ với những người còn lại, trong đó có sự khó tin cao.
"Cô ấy từng bị dính nghi ngờ đạo nhạc nhưng đã được giải oan đấy."
"Tôi thực ra rất ngưỡng mộ Nghiên Mịch, không ngờ được làm chung công ty."
"Tôi sẽ dành quyền quản lý cô ấy." Sau bao nhiêu tiếng xôn xao, một giọng nói cất lên. Cô gái xinh đẹp ngồi hàng ghế đối diện nói to với Dật Thương, cô gái này chính là một trong những quản lý có tiềm năng đào tạo ca sĩ giỏi ở công ty Lãm Dật.
Vừa nghe cô ta nói, Dật Thương đã dời ánh mắt sang cô ta: "Tôi sẽ không làm vậy." Rồi anh nhìn Nghiên Mịch, nói một câu như tuyên bố: "Tôi - sẽ là quản lý của Phương Nghiên Mịch."
Cái gì?
Bọn họ đều không nghe nhầm, Hàn Dật Thương - một tổng tài bá đạo lạnh lùng bây giờ lại nói cái câu "sẽ làm quản lý" của một ca sĩ, tự mình đào tạo cô. Không ngờ Nghiên Mịch có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Quản lý An - cô gái vừa nãy đòi quyền quản lý cô lên tiếng gay gắt: "Tổng giám đốc, anh là giám đốc. Chuyện quản lý này chỉ nên để quản lý đào tạo."
Dật Thương không hài lòng, hai tay đập mạnh vào thành bàn: "Tôi đã nói sao thì là vậy."
Bốn bề lặng ngắt như tờ, ai nấy đều không dám ho he. Nghiên Mịch từ nãy giờ quan sát, cảm thấy mình được ưu ái quá, liền nói nhỏ với Dật Thương, cô níu áo anh lay lay: "Dật Thương, cái này nên để quản lý. Tôi không muốn anh ưu ái tôi quá..."
Dật Thương bỗng nổi giận, quát lớn với Nghiên Mịch: "Tôi nói tôi sẽ là quản lý của em, chính là muốn tuyên bố - em là của tôi!"
"Khụ" Nghiên Mịch không tin nổi vào tai mình nghe thấy, phía dưới bọn họ cũng như thế, cứ như đang lạc vào một chốn âm phủ lạnh lẽo.
"Không lẽ... tổng giám đốc thích cô ca sĩ đó?" Một quản lý nam rụt rè thì thầm.
"Có thể lắm..." Hai ba tiếng đáp lại.
Nghe thấy những âm thanh nhỏ bé kia, Dật Thương lần nữa đập mạnh vào bàn: "Im lặng hết cho tôi!"
Bọn họ lại không dám nói tiếp, Dật Thương lúc này mới mỉm cười - một nụ cười hiếm thấy dành cho Nghiên Mịch: "Được rồi, bây giờ em chào hỏi đồng nghiệp mới đi."
Nghiên Mịch nhìn chằm chằm anh, rồi bất giác gật đầu: "Ừm."
Cô bước ra phía mọi người, cúi xuống rồi cười nhẹ: "Xin chào mọi người, tôi là Phương Nghiên Mịch, sau này mong mọi người giúp đỡ."
Đồng loạt vỗ tay to, trên khuôn mặt mỗi người đều có một nụ cười thân thiện, mọi người có vẻ rất vui khi chào đón một người như Nghiên Mịch, có lẽ vì cô là một ca sĩ chuyên nghiệp chăng?
***
"Dật Thương, lúc nãy... anh nói câu đó, là ý gì?" Ngồi trong văn phòng riêng của tổng giám đốc Hàn Dật Thương, Nghiên Mịch chống cằm nhìn anh tò mò.
Dật Thương đang xem xét lại tài liệu vài ca sĩ khác, anh không dời mắt đi mà thẳng thừng hỏi lại: "Câu nào cơ?" Vẫn không nhìn cô.
Nghiên Mịch uống ngụm nước trong ly thủy tinh, cô lạnh giọng: "Tôi không phải của anh."
Dật Thương lúc này mới ngừng xem tài liệu, anh ngẩng đầu lên nhìn Nghiên Mịch, thật chăm chú vài giây, anh mỉm cười: "Có sao đâu. Em không phải của tôi cũng được, cùng lắm tôi là của em." Dật Thương gấp cuốn tài liệu lại, anh đứng bật dậy rời khỏi ghế.
Nghiên Mịch tiếp tục quan sát hành động của anh mà không nói lời nào.
Từ bên kia, Dật Thương lôi ra một xấp tài liệu, có vẻ là một hợp đồng hay dự án gì đó, Dật Thương đóng cửa tủ rồi đem tài liệu tới đặt trên bàn, cùng lúc ngồi xuống ghế đối diện Nghiên Mịch, cất giọng trầm trầm: "Đây là dự án phim ngắn. Tôi nghĩ em làm ca sĩ cũng chưa đủ để nổi tiếng, trong giới showbiz, nên lấn sang những nghề khác nữa." Quả là một câu nói đầy chân lý.
Nghiên Mịch mệt mỏi cầm lấy xấp tài liệu đảo mắt một lượt, cô dừng lại trên một trang giấy, đôi mi nhíu lại, sau đó chợt mỉm cười: "Cái này... thật không tệ. Dù sao tôi cũng từng đóng MV ca nhạc rồi, chuyện diễn xuất này tôi đã muốn thử từ lâu."
Dật Thương nắm lấy bàn tay cô một cách thô lỗ, khiến Nghiên Mịch đang cầm tài liệu liền bị rơi xuống đất, cô định cúi xuống nhặt lên nhưng Dật Thương ngăn cản, anh đi qua bên chỗ cô ngồi xuống làm cho cô hơi hoảng sợ, không biết người này định làm gì nữa.
Dật Thương sau vài giây trấn tĩnh liền ôm lấy Nghiên Mịch, thật chặt, anh nhắm mắt ngửi từng mùi hương nhẹ nhàng trên người cô phảng phất trong mũi: "Đã lâu rồi, tôi không chạm vào một người con gái. Em là người con gái đầu tiên tôi chạm vào, cũng sẽ là người cuối cùng."
Nghiên Mịch không đẩy anh ra, lòng cô có một chút nhói đau, nhưng rồi cô dẹp đi cái suy nghĩ đó.
Định buông anh ra thì cánh cửa phòng anh bỗng bị mở tung, một tiếng nói vô ý cất lên: "Tổng giám đốc, tôi muốn đưa thông tin về chuyện phó tổng mới được cử..." Chưa kịp nói hết thì thấy cảnh tượng trước mắt, chàng trai trợ lý của anh nhìn thấy vội tái xám mặt, giọng run run: "Tôi xin lỗi, tôi chưa thấy gì cả."
Lúc này Nghiên Mịch mới rời khỏi Dật Thương, cô khó chịu đỏ mặt.
Dật Thương nói một câu lạnh lẽo với chàng trợ lý: "Phòng tôi chưa có sự cho phép có thể vào? Cậu không biết gõ cửa?"