Một Triệu Lần Yêu Em

Chương 30: Cậu cứ như sinh ra là để làm trợ lý cho tôi vậy




Thời gian vùn vụt trôi qua, thoắt một cái đã tới buổi sáng hôm sau, Nghiên Mịch cả đêm chăm sóc cho Dật Thương nên ngủ được có 4 tiếng. Cô từ sớm rời khỏi biệt thự Dật Thương và đến trường quay. 
"Hazz, mệt chết đi." Nằm gục xuống bàn, cô uể oải thốt lên một câu than vãn. Hình dung lại cái cảnh mười hai giờ đêm Dật Thương lăn từ trên giường xuống, báo hại cô phải bôi thuốc cho anh ở chân, chỉ như thế đủ làm cho Nghiên Mịch cô phải khổ muốn chết.
Tên Hàn Dật Thương đó đúng là quá đáng mà. Lớn đầu rồi còn nằm mơ thấy "siêu nhân", hăng quá bị rớt xuống giường.
Bộp, bộp.
Đằng sau Nghiên Mịch bỗng có một bóng người, vỗ lấy đôi vai cô. Lập tức Nghiên Mịch quay lui, mắt cô nheo lại: "Khang Minh à... cậu tới sớm vậy."
Khang Minh nhìn cô lo lắng không yên, cậu hỏi liên hồi: "Mịch, cô làm sao vậy? Mắt cô sưng kìa, hôm qua ngủ rất ít ư? Có phải cô bị ai hành hạ không?"
"A, Khang Minh, cậu đừng nói nữa, cái người đó... cứ nhắc tới là tôi bực mình. Hôm qua thật hối hận vì đối xử tốt với anh ta." Nghiên Mịch tiếp tục gục mặt xuống bàn, miệng lẩm bẩm chửi rủa: "Hàn Tổng cái gì mà dễ bị bệnh đày đọa con gái người ta như thế. Đáng ghét, đáng ghét."
Tất nhiên câu nói này đã vào tai của Khang Minh, mắt cậu ta trợn lên trông rõ: "Cái gì? Mịch, cô ở cùng với tổng giám... đốc... tổng... là thật hả?"
Xoẹt! Ngay tức khắc miệng của Khang Minh bị cô bịt chặt, Nghiên Mịch ký hiệu cậu ta im lặng. Cô nhắc nhở: "Cậu có biết giới Showbiz phức tạp không? Lần trước tôi đã bị dính Sicandal thế nào cậu cũng hiểu rồi đó. Làm trợ lý của tôi, nên giữ miệng mồm."
"Vâng" Khang Minh gật đầu cái rụp.
Nghiên Mịch ngao ngán thở dài, cô buông tay thả Khang Minh ra. Cô đang mệt chết đây, cũng may trợ lý này rất biết điều.
Nghiên Mịch quay đi, cùng lúc buồn chán nói: "Chuẩn bị để tôi còn diễn nữa."
Khang Minh chạy theo bóng cô di chuyển, miệng hối hấp: "Vâng, đợi tôi với."
***
"Tôi... tôi..."
"Anna, cậu nói đi, mọi chuyện là như thế nào?" Alisa mắt rơm rớm nước mắt giả vờ "yếu đuối".
Bên cạnh Alisa là Diệc Khải với vai nam thứ phụ. Anh cũng đang nhìn chằm chằm cô để xem diễn xuất của Nghiên Mịch.
"Tôi... ưm..." Nghiên Mịch cau mày, sau đó lời thoại thế nào? Cô nhíu mi mắt hướng lên màn hình máy quay, ông đạo diễn lắc đầu và dừng lại.
Sau khi bấm máy lần thứ 5, mọi thứ cứ như kết thúc với Nghiên Mịch, cô đã cố tới mức đó rồi vẫn không diễn tốt. Đạo diễn Lưu cầm cái loa to đùng hét lên, mặt ông tối sầm lại: "Cắt nhanh đi, xóa đoạn phim".
Nghiên Mịch ủ rũ bước tới: "Tôi lại làm hỏng rồi...s..." Chưa kịp nói hết câu, đã bị đạo diễn Lưu cất tiếng khó chịu: "Nghiên Mịch, hôm nay cô làm sao vậy? Diễn cứ như người mất hồn. Có phải hôm qua cô không ngủ đủ giấc? Hay cô... quên kịch bản?"
Nghiên Mịch nắm chặt bàn tay, cô chỉ biết im lặng thôi. Chẳng lẽ bảo: "Là tổng giám đốc hành tôi chăm sóc cả đêm?"
Mà cũng phải, đạo diễn Lưu này nổi tiếng nghiêm khắc, hôm nay không có Hàn tổng đi làm vì nghỉ ốm nên ông ta mới dám "lên mặt" với cô một tý đây mà.
Đạo diễn Lưu cầm xấp giấy mới toanh, đưa cho Nghiên Mịch, lắc cái đầu: "Cô nghỉ ngơi một chút đi, diễn viên của Lãm Dật không được làm hỏng cảnh quay quá nhiều lần."
"Ưm... được rồi." Nghiên Mịch hai tay nhận lấy, run rẩy.
Khang Minh chạy lại nói vài câu an ủi cô, nãy giờ đã chứng kiến mà không làm được gì cả. Ngồi xuống phòng nghỉ riêng, Nghiên Mịch suy ngẫm lại, hai cảnh diễn vừa rồi cô mất tập trung nên bị đạo diễn "nói hơi nặng lời", tâm trạng của cô đã quay về con số 0. Thấy tình hình không ổn cho lắm, Khang Minh với tư cách là trợ lý của cô đã đi mua một đống đồ ăn và hai chai coca. Chỉ 2 phút đã mua xong bởi lý do dưới công ty có căng tin. Cậu bước tới chỗ Nghiên Mịch ngồi, nhận ra cô đang "mất hồn", cứ như vừa bị thất tình vậy. Khang Minh mỉm cười: "Tôi mua một đống đồ ăn cho cô rồi này. Tôi biết cô đang buồn vì bị đạo diễn chê trách, nhưng đừng buồn nữa, cô ăn đống đồ này vào sẽ ổn định lại thôi."
Nghiên Mịch hơi đờ ra, nhưng cô bỗng nở nụ cười thoải mái, cầm lấy túi đồ ăn, mở gói nhỏ bỏ miếng bánh vào miệng nhai: "Cảm ơn cậu, Khang Minh... cậu hiểu tôi quá, khi buồn tôi rất thích ăn."
Cảm ơn vị thần nào đó, tâm trạng của Nghiên Mịch đã có hy vọng trở lại.
Khang Minh xoa xoa mái tóc rối, cười trừ: "Tôi là trợ lý của cô, phải hiểu cô cần gì chứ. Nếu không sẽ mất công việc có một không hai này."
"Cậu cứ như sinh ra là để làm trợ lý cho tôi vậy" Nghiên Mịch nhún vai.
Khang Minh không nói thêm, cậu uống một ngụm coca, nhìn Nghiên Mịch ăn từ từ, rồi nghĩ trong đầu cái gì đó, một lát sau cậu nói nhỏ: "Thực ra, nếu cô không diễn tốt lần này thì có thể diễn lần khác. Vả lại, cô là ca sĩ chứ đâu phải diễn viên, tôi thấy cô hát rất hay luôn. Tôi thường bật nghe những bài hát của cô, rất cảm động."
Nghiên Mịch thả gói bánh xuống, liếc qua vẻ ngạc nhiên: "Thật vậy sao? Tôi không biết mình làm cậu yêu thích như thế."
Khang Minh xua xua tay, cậu rút trong túi quần một tờ giấy trắng tinh, nhẹ nhàng đưa cho cô: "Phải rồi, tôi được làm trợ lý của cô là may mắn lớn nhất của tôi, nhưng mà... tôi muốn giữ chữ ký của cô làm kỷ niệm... cô ký cho tôi được chứ?"
Nghiên Mịch dịu dàng lướt qua tay cậu, đẩy tờ giấy lui: "Cậu đừng làm vậy. Tôi sẽ cảm thấy giữa tôi với cậu là fan với idol chứ không phải trợ lý của tôi..." Ngừng một lát, Nghiên Mịch cầm gói bim bim ăn, tinh nghịch cười: 
"Thực ra mà nói, nếu so sánh với những âm thanh trên thế giới, giọng hát của tôi có là gì chứ, nhưng tôi nghĩ... tôi sẽ cố gắng để không thua thế giới này."
Khang Minh bị câu nói của cô làm cho ngẩn người, thực sự rất có chí khí. Cậu đỡ trán: "Dù thế nào chăng nữa, cậu vẫn là idol số một của tôi... Cậu sinh ra là để làm một idol, tin tôi đi."
Nghiên Mịch nở nụ cười, tâm trạng cô như được giải phóng hoàn toàn khỏi cái sự tuyệt vọng, ánh mắt của Khang Minh và Nghiên Mịch giao nhau, họ vui vẻ nói chuyện. 
Nghiên Mịch cảm thấy, mình vẫn chưa nỗ lực đủ, cô không nên buồn bã khi chưa thành công.
Phương Nghiên Mịch, cần cố gắng lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.