Sau khi trở thành nhà văn tự do như ý nguyện, tôi phát hiện mình đã đánh giá quá cao trình độ của bản thân.
Ba tháng đầu, tôi nộp bản thảo tới một loạt hòm thư điện tử của các biên tập tạp chí lớn, nhưng chỉ như đá chìm đáy biển. Ngày nào tôi cũng kiểm tra hòm thư, điện thoại online QQ 24/24, chỉ sợ có biên tập nào đó muốn liên lạc mà không tìm được tôi.
Sau đó có một biên tập liên lạc với tôi. Tôi thức suốt hai đêm để viết bản thảo, được duyệt qua vòng đầu tiên, nhưng đến vòng cuối cùng thì bị yêu cầu sửa lại. Tôi lại thức đêm sửa bản thảo theo đúng ý họ, nhưng kết quả vẫn bị loại.
Lúc nhìn thấy thông báo trên QQ, tôi đã bật khóc.
Khi bạn dồn hết tâm sức cố gắng làm một việc gì đó, cuối cùng lại không làm được cho tốt, bạn sẽ có cảm giác tuyệt vọng giống như tôi lúc đấy.
Dần dần, tôi cũng có bản thảo được duyệt, nhưng đa phần đều bị từ chối.
Cuối năm, tôi bỏ chuyến đi du lịch nước ngoài để viết bản thảo thứ bảy, bị từ chối.
Cả Tết tôi tập trung viết bản thảo thứ tám, bị từ chối.
Lúc bị cảm nặng, tôi cố gắng viết cho xong bản thảo thứ chín, bị từ chối.
Rốt cuộc, sự tự tin của tôi không còn sót lại chút nào, nửa đêm cũng khóc đến tỉnh giấc.
“Lại mơ thấy ác mộng gì thế?”, Mr. Bu ôm lấy tôi.
Tôi vùi mặt vào lòng anh, “Lại bị từ chối bản thảo rồi”.
Ngày hôm sau, Mr. Bu mua hai tấm vé máy bay đi Thanh Đảo, “Chúng ta đi ngắm biển đi”.
Không ngờ trên máy bay tôi lại gặp được Ngô Lỗi.
Sau này, em họ hỏi tôi, “Thế rốt cuộc là anh rể an ủi tâm hồn chị hay là Ngô Lỗi?”.
Tôi đáp không cần nghĩ ngợi, “Ngô Lỗi”.
Em họ gật đầu, nói, “Em biết ngay mà, với cái khuôn mặt như Poker Face của anh rể, sao có thể an ủi tâm hồn người ta giống như nụ cười ấm áp khiến ai cũng phải mất máu của Tam Thạch chứ”.