Em họ tôi sinh năm 2000, tôi lớn hơn cô nàng tròn mười tuổi, nhưng lúc nào cũng là em ấy bắt nạt tôi.
Còn nhớ Tết năm nào đó, cả nhà bắt tôi phải kể chuyện cười, tôi nói, “Mỗi người một lời hợp thành một câu, cũng chưa hẳn người ta đã muốn nghe. Sao cả nhà không thử hợp thành một món tiền?”.
Cuối cùng chỉ có em họ tôi cười. Mẹ tôi hỏi, “Con cười cái gì? Có hiểu gì không mà cười?”.
Cô em họ lúc đó ba tuổi điềm nhiên đáp, “Không nhìn ra là con đang cười giả vờ sao?”.
Sau này cô nàng lớn thêm mấy tuổi, cả nhà lại bắt kể chuyện cười, em ấy nói, “Tiểu Yến Tử và Tử Vi bị trói nhốt trong mật thất. Hoàng hậu hạ lệnh: Ma ma, đánh! Dung ma ma ngẩn người một lúc, cung kính đáp: Hoàng hậu moah1!”.
1Một hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, Hoàng hậu hạ lệnh cho Dung ma ma đánh, chữ đánh () có cách phát âm tương tự như câu tiếng lóng “moah”- chỉ nụ hôn ().
Cả nhà đều cười phá lên, nhưng não tôi vẫn còn đang hoạt động mà chưa hiểu gì.
Em họ nói, “Cung phản xạ dài thì chớ, còn không biết giả vờ cười”.