Em họ tôi cũng có những khi ấm áp tốt bụng lắm.
Có một năm tôi và Mr. Bu đi Stockholm, lúc đang dạo phố thì thấy một màn hình quảng cáo rất lớn. Người đi đường dùng iPhone để kết nối với màn hình để chơi game, chỉ cần giữ cho quả bóng trên màn hình không bị rơi xuống trong vòng ba mươi giây là sẽ được tặng bánh ngọt miễn phí.
Lịch trình của chúng tôi rất chặt chẽ, chỉ có thể dừng lại ở quảng trường vài phút thôi, nhưng Mr. Bu lại nói, “Anh muốn chơi trò này”.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp nịnh nọt của anh, tôi đành phải đồng ý.
Anh hào hứng bắt tay vào chơi, dùng điện thoại để điều khiển màn hình, nhiệt tình chơi tới mức không thể dừng lại được. Những người trong đoàn giục chúng tôi đi tới địa điểm tiếp theo, nhưng thấy Mr. Bu đang chơi vui quá, tôi đành nói, “Mọi người đi trước đi, em chờ anh ấy”.
Anh vui vẻ véo má tôi âu yếm.
Thật không thể tin được, một trò chơi ấu trĩ như thế mà anh có thể chơi suốt cả một buổi chiều. Sau đó, tôi kể lại chuyện này cho cô em họ, nói, “IQ của Mr. Bu quả thực lúc cao lúc thấp”.
Ừm, cũng có lý.