Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 12:




Toà nhà Phó gia còn rộng rãi và ngát bóng cây hơn cả trường học, từ cửa thuỳ hoa đi vào tất cả đều là những hòn non bộ nhân tạo, rất nhiều cá chép trắng, đỏ, vằn tung tăng bơi lội trong hồ.
Vài cô gái mặc áo cổ tròn thêu hoa trà đang nô đùa ở phía đông sân vườn, màu gấm Tứ Xuyên trở lên rực rỡ lộng lẫy dưới ánh mặt trời, nếu không phải quản gia nói với cô đó là người hầu riêng của bà lớn, thì Mộ Diên nhất định sẽ nghĩ rằng đây là các tiểu thư nhà họ.
Không khó tưởng tượng người hầu đã có thể ăn mặc trang phục sang trọng như vậy thì bà lớn và các mợ nhất định là vàng bạc đầy người, trên búi tóc cũng toàn là trâm cài hổ phách mã não.
Khoảng sân rộng rãi vô cùng náo nhiệt, vừa bước vào cửa đã có thể trông thấy liễu rủ đầy sân xanh ngắt, tháng tư đang lúc cỏ cây ra lá non, những bông hoa tường vi và sơn chi đua nhau khoe sắc, Mộ Diên nhấp môi, thừa dịp quản gia căn dặn người hầu, cô lén lút hái một đóa sơn chi, đưa lên mũi ngửi.
“A Diên, hái hoa tội nặng lắm đấy!”
Phía sau truyền đến tiếng cười trêu chọc, nghe âm thanh này, Mộ Diên đã đoán được rằng đây chính là cậu Tuân nhà bọn họ.
Vội vàng giấu đoá hoa trong tay, Mộ Diên liếc mắt trừng anh ta: “Không biết là ai ngày thường vẫn hái trộm hoa đỗ quyên trong sân trường vậy nhỉ, có tin tôi mách thầy giáo không?!”
Phó Tuân thu hồi nụ cười, bước từng bước chậm rãi, hôm nay anh ta không ngồi trên xe lăn gỗ, mà cặp nách bởi một cặp nạng khắc hoa, khập khà khập khiễng, bước thấp bước cao trên mặt đất.
Chỉ là Phó Tuân có một khuôn mặt rất tuấn tú, chân mày rậm nhưng không hung dữ, đôi mắt sâu và trong trẻo, Mộ Diên cho rằng, tất cả mọi người đều sẽ chú ý sự khiếm khuyết nơi chân anh ta, ngọc quý tuy rằng lấy không tì vết làm tiêu chuẩn đánh giá, nhưng chính vì thế cũng sẽ làm mất đi các đặc tính khác.
Phó Tuân tới gần cô, cầm lấy đóa hoa sơn chi trong tay cài lên tóc cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo dài màu xanh sẫm, áo khoác ngoài màu trắng non không tay, đặc biệt rất xinh đẹp, sau làn sóng đổi mới cô đã không còn để bím tóc nữa, Phó Tuân cũng đã cắt tóc húi cua, dưới ánh mặt trời sợi tóc có hơi hoe vàng.
“Tôi vừa mới được tặng một hộp mực Huy Châu, có muốn đến phòng sách của tôi xem không?”
Cổ nhân từng bảo: Người đọc sách được mực quý, cũng không khác gì danh tướng được tuấn mã.
Ánh mắt Mộ Diên sáng ngời, mỉm cười gật đầu.
Bước qua cổng vòm sân viện, liền nhìn thấy một con đường mờ ảo tràn ngập hoa thủy tiên hai bên, cánh hoa màu lam nhạt điểm xuyến, còn có những giọt sương long lanh đọng lại chưa tan.
Bên ngoài phòng khách có một góc mai đỏ thật lớn, hiện tại đã tàn, chỉ còn lại cành nhánh khô gầy, nhưng trong không khí vẫn còn mùi hương hoa mai mơ màng, Mộ Diên nhìn quanh quất tìm kiếm.
Xuyên qua song cửa sổ vào trong phòng thì liền nhìn thấy một bình hoa vẽ mẫu đơn, còn cắm một nhành mai trắng cô liêu, u tịch và thanh thoát.
“Rất ít thấy người quân tử yêu hoa, phần lớn đều chỉ thích tùng trúc, liễu xanh.” Mộ Diên đi theo anh ta vào thư phòng, mành cửa chuỗi ngọc kêu lạo xạo vui tai.
Phó Tuân mở cửa giá sách hình bát giác ở sát tường, lấy hộp mực trên ngăn thứ hai xuống: “Cô nói rất có lý, nhưng vẫn có một số ít người thích hoa, thích sự mạnh mẽ nghị lực, một nhành hồng hạnh cũng có thể vượt tường đấy, không phải rất kỳ diệu hay sao?”
Mộ Diên nhìn anh ta nửa ngày, bỗng chốc dùng khăn tay che miệng cười: “Hồng hạnh vượt tường phần lớn là để hình dung phụ nữ không giữ phụ đạo, sao lại có thể ví như sự mạnh mẽ nghị lực được?”
Phó Tuân mang theo sắc thái thư sinh nhẹ nhàng, nghiêm túc trả lời: “Tuân Tử nói, có gì mà buồn cười, còn không muốn xem thử nghiên mực nữa à?!”
Mực ở trong nghiên đặc sánh, màu sắc đen tuyền, vừa nhìn đã biết là mực tốt, Mộ Diên cầm lấy bút lông, nhẹ quét qua, mượt mà tự nhiên, lại ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Phó Tuân: “Đúng là mực tốt, chỉ là không có giấy Tuyên Thành.”
Phó Tuân vuốt giấy Tuyên Thành, nói: “Tuyên Châu vừa mới sản xuất ra một loại giấy bóng loáng, để lâu cũng không mụt nát, nhưng lại không tốt bằng loại giấy này, ánh mắt của A Diên cũng quá cao rồi.”
Mộ Diên bĩu môi lắc đầu, nhấc bút lên: “Ánh mắt của tôi cao chẳng qua là vì đã gặp được loại giấy tốt nhất, cho nên mới cảm thấy khó có loại giấy nào khác trên thế gian này sáng bằng mà thôi.”
“Thật à, có thật là không có loại giấy nào khác tốt hơn không?” Phó Tuân cười nhẹ nhàng.
"Cũng không phải là không có…"
Mộ Diên nhướng mày, đôi mắt lộ vẻ phong tình, cây bút trong tay ngọ nguậy lung lay: “Có muốn xem không?”
Phó Tuân gật đầu khẳng định, còn chưa kịp nói lời nào, khuôn mặt trắng trẻo đã dính một vệt mực đen, Mộ Diên vẽ một vòng quanh hốc mắt anh ta, cực kỳ giống một tên dê xồm buổi tối quen tay, bị người ta đánh.
Mộ Diên dùng khăn tay che miệng, ôm bụng cười thật to: “Ôi, chuyện này không thể trách tôi được, là cậu cứ một hai phải xem, làn da như bạch ngọc thế này, khuôn mặt của cậu Tuân thật sự là không có bao nhiêu loại giấy trên thế gian này có thể so sánh được đâu.”
Không biết là đề cập cái gì, khuôn mặt Phó Tuân bỗng chốc đỏ hồng một mảnh, nhấc áo dài lên ngồi trên ghế gỗ nam tơ vàng, không trả lời.
Mộ Diên cười một lát thì liền dừng lại, thấy Phó Tuân không nói, chẳng lẽ là giận mình, nhún góc khăn tay vào trong một chút nước trà: “Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa, đến đây tôi lau khô nào.”
Vành tai Phó Tuân vẫn còn có chút đỏ hồng, trong ánh mắt chỉ toàn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Mộ Diên, hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám dài thêu cá chép, giống như một nhành hoa mai, mảnh khảnh vươn mình trong nắng ấm ngày xuân.
“Ôi, cậu, sao cậu lại chảy máu mũi thế này?” Mộ Diên còn chưa đưa tay lên, thì một dòng máu tanh đã chảy tràn ra, thấm lên chiếc khăn tay màu vàng nhạt không thêu của cô, tạo ra một đóa mẫu đơn đỏ thẫm đang nở rộ.
Phó Tuân quẹt máu mũi, giọng nói trở nên nhỏ rí: “ Chị Tư thường nói khi tôi nhìn thấy các cô gái xinh đẹp thì liền chảy máu mũi, có lẽ lần này là vì A Diên quá khuynh thành thôi.”
Âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu, nhưng Mộ Diên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng lên, chiếc khăn tay vẫn còn nằm yên trên mặt anh ta, cô thẹn thùng hờn dỗi: “Cậu, cậu nói bậy gì thế, tự mình lau đi, tôi phải đi đây.”
Mùa xuân cây cối đâm chồi, nhành mai bên ngoài song cửa sổ đã lấm tấm hoa trắng.
“Đúng là xuân về hoa nở, ngắm chàng đọc sách trong phòng.” cậu cả nhà họ Phó mặc một chiếc áo dài vạt bằng màu xanh lam như sóng biển, đốt ngón tay kẹp một cây quạt lụa, híp mắt mỉm cười, cảm thấy bản thân mình vừa bắt gặp một màn tình thơ chớm nở, ôi, thiếu niên hoài xuân, hiếm thấy đây rồi!
Ánh mắt Phó Hàn Sanh lạnh lẽo, còn nghe thấy cậu cả nhà bọn họ bổ sung thêm một câu: “Cậu năm nhà chúng ta cũng đã sắp đến tuổi nhược quán rồi đấy, cũng đã đến lúc phải tìm một mối hôn nhân, anh thấy cô bé kia cũng không tệ, xinh đẹp dịu dàng, trẻ trung lại đoan trang.”
Anh chàng mặc áo dài màu đen bên cạnh không tỏ thái độ gì, Phó Tuân bởi vì thương tật ở chân mà không thể ra ngoài đi học như người khác, năm nay cũng đã được mười chín tuổi rồi...
Ánh mắt hắn dừng lại trên người thiếu nữ vừa mới chạy ra khỏi phòng sách, cổ tay trắng nõn trơn bóng giống hệt như một quả vải vừa lột vỏ, nếu cắn một miếng, nuốt vào bụng nhất định là vừa thơm vừa ngọt.
Ánh mắt bình thản càng có thêm nhiều cảm xúc, Phó Hàn Sanh cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu không thể hiện là vui hay buồn: “Nếu anh cả đã nghĩ như vậy, hôm nay là sinh nhật em Tuân, anh cứ thử đề nghị với bà nội xem sao.”
Giọng hát của ca cơ trên đài cực kỳ uyển chuyển, bài hát thương cho một cô gái còn chưa biết được quê hương đã mất, đứng bên kia sông hát khúc Hậu Đình Hoa.
Tiết mục chính trong tiệc sinh nhật chính là xem diễn tuồng, huống hồ nhà họ Phó ở trong một sân viện rộng rãi đến như vậy, gánh hát bọn họ mời nhất định là nổi tiếng nhất Thượng Hải, sau khi dùng bữa ở tiền viện xong, ánh trăng cũng đã lên cao, các bà các cô đều tề tụ một bàn, hầu hết tất cả các học sinh của trường học đều đã quay trở về nhà, nhà Mộ Diên khá gần, huống hồ thím của cô đã đi Giang Nam thăm bạn bè, cô có thời gian rảnh rỗi chơi đùa thỏa thích.
Chỗ ngồi xem diễn tuồng cũng được sắp xếp theo thứ tự địa vị, ngồi phía trước chính là các bà vợ, chị em gái của ông cụ Phó, Mộ Diên thân là khách, thì được ngồi gần các cháu gái. Khi nhóm các bà các cô cuối cùng ngồi xuống, thì đám người hầu sai vặt cũng đứng vào bên cạnh bàn, dâng trà rót nước.
Dựa theo lời ra vào của đám người hầu, ông cụ Phó có rất nhiều con nối dõi, tính luôn cả nhóm vợ lẽ của ông ta thì tổng cộng là sáu người con.
Mộ Diên tò mò nhìn lại, đếm tới đếm lui cũng chỉ có bốn vị thiếu gia, và một tiểu thư bên cạnh cô, cũng mới năm người mà thôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.