Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 11



“Chào cậu ba!” Mộ Diên chắp tay chào hỏi, lại đứng dậy thu dọn bút giấy và nghiên mực, khóe mắt vẫn cảm nhận được người nào đó đang nhìn mình, từ đỉnh đầu đến mắt cá chân, từ váy áo đến trâm cài.

“Cậu ba, có chuyện gì sao?” Mộ Diên nhíu mày.

Bóng chiều đã ngả về Tây, nếu cô còn không quay về, thì thím của cô sẽ rất sốt ruột.

Phó Hàn Sanh cười khẽ, đúng là kẻ ác cáo trạng trước, nếu cô không nhìn lén hắn, làm sao biết hắn đang nhìn cô?

“Đúng lúc tôi đến cửa tiệm Tam Dặm lấy một ít kẹo râu rồng cho bà nội, hay là tôi đưa cô một đoạn.”

Tiệm Tam Dặm cách nhà Mộ Diên rất gần, trên đường phố và trong các ngõ hẻm ngày nào cũng tràn ngập mùi kẹo râu rồng, nhè nhẹ thơm ngọt, quanh quẩn nơi chóp mũi.

Mộ Diên ngồi trong xe, chocolate đã bị nhiệt độ trong lòng bàn tay hoà tan, trở nên mềm nhũn, Mộ Diên mở giấy gói, bỏ kẹo vào trong miệng.

Đó là mùi vị gì nhỉ, vừa vào miệng đã chậm rãi tan ra trên đầu lưỡi, khó có thể hình dung, cảm giác này cô chưa từng được thử trong đời, ban đầu là hơi chát và đắng, sau đó mới là vị ngọt, Mộ Diên không khỏi cảm khái, không ngờ một viên kẹo nhỏ cũng có chứa triết lý nhân sinh đến như vậy.

Cơn mưa phủ xuống tưới mát vạn vật, mái ngói của những tòa nhà ở Thượng Hải đã bị nước mưa xối đến trắng toát, Lục Võ lái xe vốn là vững vàng ổn định nhất trong số những người hầu, nhưng hôm nay con đường trở nên lầy lội bởi mưa xuân, trở nên gập ghềnh khó đi, chiếc xe loạng choạng mấy lần khiến Mộ Diên đang ăn kẹo cũng bị lung lay.

Lần nghiêm trọng nhất là đầu của cô bị đập vào cửa kính.

Mộ Diên ngây ra, không đau như cô tưởng tượng, mùi hoa sơn chi tươi mát lại quanh quẩn trên chóp mũi, hí mắt quan sát, thì ra là Phó Hàn Sanh đã dùng tay cản trên cửa kính, nhiệt độ ấm áp bao trùm, Mộ Diên vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

“Cảm ơn cậu ba.”

Phó Hàn Sanh liếc mắt, gật đầu, ánh mắt xẹt qua khoé miệng cô, khẽ kéo lại áo mình, rồi ngồi về chỗ.

Bầu trời đã chuyển sang màu hoàng hôn, ánh trăng lưỡi liềm treo trên đầu phố, sắc màu nhàn nhạt như một hạt sen khô.

Tiệm Tam Dặm buôn bán rất đắt hàng, mùi thơm bay ra đến tận đầu phố, chỉ cần vươn đầu lưỡi, là có thể cảm nhận được vị ngọt vô hình.

Mộ Diên có chút thèm thuồng, động tác xuống xe trở nên chậm chạp, thiếu nữ mười bốn mười lăm vẫn còn tâm tính trẻ con, lúc nào cũng có cảm giác thèm ăn, nhất là đồ ngọt.

Bước chân chậm rãi của cô dường như đã bị phát hiện, Phó Hàn Sanh nhìn cô một cách chăm chú rồi khẽ nhếch miệng cười, cũng không có ý cho cô ăn kẹo.

Tâm trạng trở nên hụt hẫng trong nháy mắt, Mộ Diên cúi đầu đi vào trong con ngõ nhỏ, người bán hoành thánh ở đầu ngõ chào cô một tiếng cô cũng không đáp lời, chỉ cảm thấy rất mất mặt, giống như mình còn chưa bao giờ được ăn kẹo vậy.

“Bé con, còn chưa lấy đồ mà sao đã đi rồi?”

Không gọi cô nương, cũng không gọi tiểu thư.

Vạt áo dài màu xanh trắng của Mộ Diên bị người ta kéo lại phía sau, Phó Hàn Sanh rất cao lớn, phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy rõ.

“Tôi có gì đâu chứ...” Mộ Diên thấy hắn cúi người, lông mi mảnh dài rũ xuống mí mắt, nhìn kỹ lại mới phát hiện, mắt hắn là mắt hai mí, ôn hoà dịu dàng, giờ phút này càng trở nên bình dị gần gũi.

Phó Hàn Sanh khẽ cong môi, nhẹ đến mức khó phát hiện, hắn kéo tay áo cô ra, nhét một túi giấy vào bên trong, lại cười xoa nhẹ nếp nhăn áo cho cô: “Mau về đi thôi, đừng để người trong nhà lo lắng.”

Gió tây thổi vào ngõ hẻm lạnh se se, chim én trên mấy xà nhà lại xao xác bay lên.

Mộ Diên nhìn theo xe ô tô biến mất ở góc đường, vừa chạy từng bước chậm, vừa sờ sờ tay áo, là giấy dầu, cô mở ra, trong đó là rất nhiều cặp kẹo râu rồng, mùi đậu phộng hạt mè tỏa ra khắp nơi.

Lần sau đó gặp lại Phó Hàn Sanh là ở tiệc sinh nhật Phó Tuân.

Đúng lúc vào tháng tư cốc vũ (**), thời tiết đã dần chuyển sang mùa hạ.

Nhà họ Phó là gia tộc giàu nhất nhì ở Thượng Hải, Phó Tuân được sinh ra khi Phó phu nhân đã ở vào tuổi trung niên, cưng chiều hết mực, sinh nhật Phó Tuân có rất đông khách khứa đến tham dự, tất cả các học sinh từ trung cấp đến cao cấp của trường học đều được mời.