Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 13:




Cậu cả nhà họ Phó uống một muỗng canh gà nhân sâm, đầu bếp của bọn họ tay nghề xuất sắc, vị ngọt thanh ngon miệng, liền sai người đưa đến trước mặt cậu ba Phó, người này không hề thử một chút canh nào, bây giờ cũng đã nguội lạnh.
“Bình thường em thích xem diễn tuồng lắm mà, sao hôm nay lại lạnh nhạt như vậy?” Cậu ba Phó lần lần chuỗi hạt châu trong tay, cười trêu hắn.
Phó Hàn Sanh đã uống hết một tách Bích Loa Xuân, chung canh gà nhân sâm đã được đổi thành một chén canh tổ yến, nước canh trong vắt lấp loáng, hắn liếc mắt nhìn thấy bóng người chạy vào trong khu rừng trúc nhỏ, thần sắc bình thản: “Có lẽ là món Phật nhảy tường buổi tối quá dầu mỡ.”
“Sức khỏe cậu Tuân nhà chúng ta không tốt, đại phu nhân rất thương yêu em ấy, đương nhiên là dùng sơn trân hải vị mà tẩm bổ, em không thường xuyên ở trong đại viện, tất nhiên là không biết rõ chuyện này, cái bụng của anh dầu mỡ như vậy, còn không phải là nhờ phúc em ấy hay sao...” Cậu cả cười vỗ vỗ bụng, quả thật cái bụng không khác gì hoài thai mười tháng, cũng không biết vì sao còn chưa sinh ra được.
Phó Hàn Sanh quét mắt, xương ngón tay gõ lên trên mặt bàn trà bằng gỗ mun tơ vàng khắc hoa, ra vẻ lãnh đạm: “Đại phu nhân sinh khó, ngay cả Quỷ Môn Quan cũng đã đi qua một lần, dưới gối cũng chỉ còn có một mình em ấy là con, yêu thương cũng là chuyện tất nhiên.”
Cậu cả cười lớn không nói nữa, Phó Hàn Sanh nghe xong một khúc Tần Hoài liền đứng dậy, ra hiệu cho người hầu Lục Võ không cần đi theo, hắn muốn tản bộ tiêu thực một lát.
Sân vườn nhà họ Phó cũng không phải là quá rộng lớn, nhưng được xây dựng tỉ mỉ kỳ công, trong sân viện có đủ các chủng loại cây lá bốn mùa, có cành mai đứng lặng thinh trong trời đông gió tuyết gió, có đào lý mơn mởn mọng nước cuối mùa thu, có ngô đồng xanh mướt mùa hè, đến mùa xuân còn có mãn đình hồng khoe sắc khắp trong sân.
Phó Hàn Sanh đi về hướng hậu viện, mùi hương thanh mát của trúc hòa quyện vào trong ngọn đèn dầu lung linh, tiếng cười của em tư hắn còn đang quanh quẩn lên tận mấy tầng mây, một chút bộ dạng của tiểu thư danh môn cũng không có.
Vẫn là âm thanh kia dễ nghe hơn nhiều, róc rách như tiếng nước chảy, thấm vào lỗ tai người khác.
Phó Hàn Sanh càng đi vào sâu hơn, khuôn mặt em tư đã đỏ bừng vì uống say.
Một trản đèn vẽ hình trúc mai chiếu sáng lấp lánh, soi lên trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Mộ Diên.
Sắc mặt Phó Hàn Sanh hết sức ôn hòa dịu dàng ngồi xuống, Mộ Diên chống một tay lên trên bàn tròn, khóe miệng mỉm cười, khiến cho bờ môi càng trở nên phong tình vạn chủng, không biết sau này sẽ còn gây tai họa cho biết bao nhiêu người...
“A! A Diên, có phải tôi đã uống say rồi không, sao tôi lại trông thấy anh ba ngồi ở trước mặt thế này?”
Cô tư nhà họ Phó dùng khăn tay xoa xoa mi mắt, lại cầm lấy ly rượu, muốn uống một hớp nữa.
Mộ Diên cũng đã choáng váng mơ hồ, chỉ còn nhớ vừa rồi chân Phó Tuân lại bị đau, cho nên liền bảo cô và chị tư của anh ta cứ chơi tiếp, sau đó cô Tư nhà họ Phó bảo rằng mình vừa trộm được một chai rượu Tây Dương rất ngon, do anh cả nhà mình cất giữ, đây chính là cơ hội hiếm có. Ngôn Tình Sủng
“Đáng tiếc cho bình rượu này.” Phó Hàn Sanh mỉm cười, rượu trong chai thủy tinh đã không còn được bao nhiêu, chỉ có chiếc ly trong tay Mộ Diên là còn lại một nửa, một nửa đã bị đổ xuống chảy tràn ra mặt đất.
Hắn im lặng đỡ lấy ly rượu trên tay Mộ Diên, nhấp một chút tại dấu môi cô, trong hương vị vẫn còn một chút vị hạt mè, hắn nhíu mày, từ nhỏ hắn không thích vị hạt mè, xem ra toàn bộ bánh hạch đào hạt mè ở trong buổi tiệc hôm nay đều đã chui vào trong bụng con sâu thèm ăn Mộ Diên này.
Mộ Diên đã say đỏ mặt, chống hai má cười khúc khích một cách hết sức ngây thơ.
Trên bầu trời tầng mây đã che khuất ánh trăng, mùi hương trúc thơm ngào ngạt thấm vào tận ruột gan con người, vài ba con thiêu thân bay vòng quanh chiếc đèn lồng vẽ hoa, cánh bị dính sáp đỏ, giãy giụa rồi rơi xuống.
Mới vừa rồi tiếng cười lanh lảnh của bà cụ Phó vẫn còn vang vọng, giống như đã lâu chưa từng được vui vẻ đến vậy, Phó Hàn Sanh ngẫm nghĩ, có lẽ bà nội thật sự rất thích Mộ Diên, hắn ghé mắt nhìn người đang say khướt kia.
Non nớt mịn màng, tươi tắn ngọt ngào như vậy, có ai lại không thích chứ?!
Đốt ngón tay cọ cọ lên trên cổ áo gấm thêu hoa, bây giờ hôn sự của hai người bọn họ đã được định đoạt, qua khỏi hôm nay thì Phó Tuân cũng đã mười chín, tuy rằng cô bé của hắn vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng dường như Phó Tuân đã từng nhắc tới, trung thu này sẽ được mười lăm.
Đôi mắt Phó Hàn Sanh sâu thăm thẳm, trong lòng cực kỳ phiền não, nếu bỏ lỡ lần này, tuy rằng cuối cùng chưa chắc sẽ buồn bực cả đời, nhưng chỉ sợ sau này khó mà gặp lại, từ trước đến nay hắn vốn không phải là thánh nhân bác ái, ngược lại sự ích kỷ đã thấm vào tận trong xương cốt.
Ánh trăng đã chìm khuất trong áng mây lượn lờ trên không trung.
Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt nhỏ của Mộ Diên mịn màng giống như được thoa phấn, đôi môi đỏ thắm còn vương vấn một chút mùi hương rượu.
Phó Hàn Sanh hơi cúi đầu, vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên đôi môi non nớt kia, thật sự không khác gì mật hoa ngày xuân, ngan ngát tràn ngập trong khoang miệng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.