Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 31:




Mộ Diên nói không sai, đám phụ nữ hàng xóm ở Thượng Hải này khó đối phó hơn Kinh Thành rất nhiều.
Thím của cô cười vang một tiếng, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, kéo cô ngồi xuống cùng khâu túi tiền với mình, lại nhớ ra một chuyện liền sốt ruột mở miệng: “Lúc thím về đây có nghe nói phía Bắc đang đánh giặc, Thượng Hải dù sao cũng là nơi cây to đón gió chắc chắn không bình yên, mẹ của con cũng là quê ở Ô Trấn, lần này thím về, bà dì ở quê còn quấn lấy mà hỏi, thím định đầu mùa hạ sẽ về đó mà sống, bé Thụy con thấy thế nào?”
Nói đến Ô Trấn, Mộ Diên đã không còn ấn tượng gì từ lâu, chỉ nhớ ở đó mưa dầm liên miên, mưa còn có thể kéo dài đến tận nửa năm.
Đầu ngón tay đau đớn, Mộ Diên hoàn hồn, thì ra là khâu túi tiền bị kim đâm trúng, một giọt máu tròn đỏ như hạt châu ứa ra, Mộ Diên ngậm vào miệng, hơi mằn mặn, cô thất thần nói: “Thím để cho con suy nghĩ lại.”
Bóng chiều đã ngả về Tây, quầng sáng màu vàng cam hiện ra phía sau những áng mây.
Đường đi lễ chùa càng lúc càng náo nhiệt, thím của cô thích xem diễn tuồng, trùng hợp hội chùa có đặt sân khấu, ăn cơm xong liền dẫn theo Mộ Diên đi xem.
Ở đầu đường mùi bánh chưng thịt toả ra sực nức, sân khấu đã được dựng cờ bốn phía màu hoa mộc lan xinh đẹp và thanh tân, Bao Chửng mặt đen thiết diện vô tư bắt đầu xử án, Mộ Diên ngồi dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, cô thực sự thấy nhàm chán, thím nhét vào trong tay cô một chút tiền lẻ, tống cổ cô đi mua hoa đăng hội chùa hoặc xem múa rồng cũng được.
Những bóng đèn rực rỡ treo thành từng chuỗi, ánh sáng kéo dài đến tận cuối phố vẫn còn chưa dứt, dưới chuỗi đèn là những người bán rong với đủ loại mặt hàng, cô bước tới mua một phần bánh lý, tươi ngon và thơm ngọt mới ra lò.
Một đám trẻ con mặc áo bố sam đi giày vải chạy tung tăng khắp nơi, tay cầm hoa đăng, miệng ca hát: “Mùi bánh chưng, mùi khói bếp, mùi lá ngải, mùi mãn đường, mùi hoa đào bên cửa chính, vừa ra ngõ thấy lúa mạch vàng.”
Mộ Diên đến gần một hàng quán, chỗ này có rất nhiều lồng đèn rực rỡ muôn màu, cực kỳ thu hút, có thỏ ngọc làm bạn với Thường Nga, có Võ Tòng đả hổ, có Ngộ Không đại náo thiên cung...
Cô nhìn chiếc đèn lồng có hình Thường Nga cực kỳ xinh đẹp, Mộ Diên chọc chọc lỗ tai thỏ ngọc, hỏi người bán hàng: “Chiếc đèn này bao nhiêu ạ?”
Người bán đèn kia lắc đầu xua tay: “Cái này không phải để bán, cô đi tham gia thi đá cầu bên kia, hạng nhất thì sẽ giành được cái này.”
Con gái làm sao đi đá cầu được?! Mộ Diên cảm thấy hết sức bất lực...
Lúc này Phó Hàn Sanh và cậu cả nhà họ Giang, Giang Viễn Cẩn đang đứng ở trên lầu Xuân Hương Các, nhìn phố xá mười dặm phồn hoa rực rỡ, hai người vốn là bạn bè, Giang Viễn Cẩn vừa mới du học xong về nước, thời gian này đang hỗ trợ Phó Hàn Sanh trong chuyện mua bán thuốc tây Nam Dương.
Thời gian chỉ mới bốn năm năm, mà Thượng Hải đã có thể nói là thương hải tang điền, Giang Viễn Cẩn chỉ về một nơi xa xa, xúc động nói: “Tôi còn nhớ lúc nhỏ cậu thích nhất là ăn bánh chưng thịt của cửa tiệm kia, bây giờ có còn mở không?”
Phó Hàn Sanh bật cười, đó là những ngày mẹ hắn còn sống, cũng là thời gian đẹp nhất, mỗi năm Đoan Ngọ bọn họ đều tới miếu Thành Hoàng đi dạo, có những con đường trang hoàng đèn đuốc rực rỡ, mùi bánh chưng thịt thơm nức tỏa ra từ nhà ai, trên sân khấu kịch tuồng đang vang lên tiếng ai hát, mẹ của hắn đều có thể đoán được.
“Đúng rồi, mẹ cậu gần đây sao rồi, tôi còn nhớ bà ấy rất thích đi dạo hội chùa, có một năm còn thưởng mấy trăm đồng đại dương cho gánh hát, hôm nay có tới không?” Giang Viễn Cẩn đã mấy năm không ở trong nước, cũng không biết đến những biến hóa nghiêng trời lệch đất ở đây.
Hàn Sanh im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào dòng xe ngựa như nước, đèn đuốc sáng trưng dưới lầu.
Giang Viễn Cẩn bất chợt nhớ đến cái ngày mà Phó Hàn Sanh vội vã về nước, nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ bệnh nặng chưa lành, năm đó tôi nghe nói vì người nhà bị bệnh, cho nên cậu mới về Thượng Hải?”
Dòng sông róc rách chảy qua, dưới cầu là tình trạng đèn hoa sen đã được châm lửa ở giữa nhụy hoa, còn đang trôi lững lờ trên mặt nước cũng không biết về phương nào.
“Phải, là bị bệnh ôn dịch, hôm tôi về nhà thì bà ấy ra đi.” Phó Hàn Sanh cất giọng nhẹ nhàng, giống như chỉ là chuyện năm xưa, có nhắc lại hay không thì cũng như thế.
Giang Viễn Cẩn cũng ngầm hiểu chuyện không đơn giản là như vậy, ôn dịch là thiên tai, nếu thật sự là nghiêm trọng thì không có lý do gì mà anh ta lại không nghe người khác đề cập, huống hồ nhà họ Phó là hậu duệ quý tộc, ôn dịch cũng không đến mức không có thuốc chữa.
“Từ trước đến nay cậu luôn là có thù tất báo, bây giờ làm việc lại nhường nhịn khắp nơi, thật sự là không giống tác phong của cậu.” Giang Viễn Cẩn ngồi xuống, uống một hớp trà, cười cười cảm thán một tiếng.
Khi còn nhỏ Phó Hàn Sanh rất thích các động vật nhỏ như chó mèo, chỉ là đám chó mèo cứ thấy hắn thì bỏ trốn, Giang Viễn Cẩn còn trêu rằng, ngay cả súc vật cũng không ưa hắn, sau đó có một lần anh ta đến nhà họ Phó tìm Hàn Sanh chơi, không ngờ ngày mùa hè mà nhà bọn họ lại nấu lẩu, mùi hương tỏa ra thơm nức, anh ta cũng thèm thuồng ăn hai miếng, đến lúc ra về mới hỏi là thịt gì, về nhà sẽ bảo người trong bếp làm cho, Phó Hàn Sanh chỉ thong thả ung dung uống một hớp trà, cười nhạt nói là thịt con chó ngoài cửa.
Giang Viễn Cẩn rót một chung trà, chế nhạo: “Lúc nhỏ cậu lừa tôi ăn thịt chó, bắt đầu từ đó về sau, tôi cứ thấy chó là lại hổ thẹn, năm nào vào cuối mùa hè cũng phải chép hai bộ kinh nghiêm hoa mới yên lòng được.”
Đó đã là chuyện từ rất lâu rồi, Phó Hàn Sanh cong môi, nụ cười thật nhẹ, ngón tay cọ cọ lên miệng chiếc chung ngọc: “Viễn Cẩn, thịt chó đã là chuyện xa xôi lắm rồi, năm nay ăn thịt người được không?”
Động tác dùng trà của Giang Viễn Cẩn hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn hắn, hai người đều im lặng mỉm cười.
Cực thịnh tất suy, suy cực tất thắng, Thượng Hải sau Tết Đoan Ngọ, chắc chắn sẽ có khói thuốc súng tràn đầy.
Giang Viễn Cẩn gọi một bình Bích Loa Xuân hồ Động Đình, rót cho Phó Hàn Sanh một chung, còn đang dự định tiếp tục hàn huyên thì liền nhìn thấy đôi mắt Phó Hàn Sanh dịu dàng tập trung nhìn về phía một hàng bán hoa đăng dưới phố.
Anh ta lập tức quay đầu về phía người hầu Lục Võ, nhướng mày hỏi: “Tam gia nhà cậu thích cô nương kia à?”
Lục Võ vừa mới quay về từ hội chùa, cái miệng bóng lưỡng còn ngay ngồm ngoàm một miếng bánh chưng hột vịt muối, trên tay con cầm theo một túi giấy dầu, cổ tay treo một chiếc mặt nạ hoa văn gốm sứ: “Ôi, cậu Giang đừng làm khó con, chuyện này con không thể biết được.”
Không nghe Phó Hàn Sanh nói gì, chỉ thấy hắn đứng dậy kéo lấy chiếc mặt nạ trên cổ tay Lục Võ, rồi vội vàng xoay người đi xuống dưới lầu.
“Nè! Cậu đi đâu thế, trà này vừa mới pha xong thôi mà!” Giang Viễn Cẩn cao giọng gọi.
“Tôi đi ăn một chút thịt tươi, lần sau mời cậu uống bích tuyết hàn xuân bù lại.” Phó Hàn Sanh vẫy vẫy tay, nhưng không quay đầu lại, bóng dáng cao ráo khoẻ mạnh chỉ trong phút chốc đã không thấy đâu nữa.
Sân thi đấu đá cầu đã được chuẩn bị sẵn sàng, dùng một tấm vải bố trắng trải ra, phía trước đặt một cái sọt đơn giản, quả cầu dùng da thuộc mà bọc lại, bên trong đã được nhét bông, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn, trong một thời gian nhất định, ai có thể đá vào được trong cái sọt nhiều nhất là thắng.
Mộ Diên chen chúc trong đám người vây xung quanh, chỉ thấy có một vài anh chàng xắn ống quần đang dẫn bóng, bên cạnh là mấy cô gái che miệng thì thầm khen ngợi.
Đại khái là nói anh chàng đeo mặt nạ kia thật là dũng mãnh, đã đá vào được ba quả, dáng người cũng thật là cao ráo, khúc bên dưới chiếc mặt nạ nhất định là không thua gì Phan An Tống Ngọc, sau đó lại có người nói rằng, lỡ như anh ta xấu hơn cả quỷ dạ xoa thì chẳng phải là tối nay cô gái kia sẽ gặp ác mộng hay sao?
Mộ Diên không cao, hơn nữa ở phía trước quá đông người, cô chỉ có thể nhìn thấy chất liệu quần áo của người kia, hoa phục tinh xảo, chắc chắn là con nhà bình thường không thể mua nổi, bỏ đi, vốn chỉ cô còn dự định mua lại chiếc đèn hoa đăng từ trong tay người đó, nếu là gia đình bình thường cô trả một chút tiền thì sẽ có thể mua được, nhưng lỡ như là công tử con nhà giàu nào đó, vốn đã tiêu tiền như nước, vậy thì chẳng phải cô chỉ tự khiến mình mất mặt mà thôi sao...
Sau một hồi chiêng trống rền vang, cuộc thi đá cầu cũng kết thúc, Mộ Diên hoàn hồn, một anh chàng mặc áo dài màu xanh vạt bằng thông thả đi đến đến quầy bán hoa đăng kia, mái tóc ngắn gọn gàng thanh tân, tuy rằng có đeo mặt nạ nhưng cũng không thể che giấu được khí chất phong nhã trên người.
Mộ Diên đưa mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng đang cầm chặt chiếc đèn thỏ ngọc Thường Nga, ánh đèn lắc lư lay động, cô thu hồi tầm mắt, dự định quay trở lại tìm thím của mình, bất chợt thấy trong tay hơi nặng, nhìn kỹ lại thì ra ai đó đã nhét chiếc đèn Thường Nga thỏ ngọc vào tay cô, hình ảnh trên đèn lung linh cực kỳ sinh động.
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, xuyên qua ánh đèn dầu lù mù, trông thấy người đàn ông cách đó không xa, hắn đã tháo mặt nạ xuống, đôi mắt dịu dàng tràn đầy tình ý quen thuộc kia, đang từ từ nâng tay áo len, ở giữa những ngón tay là một cái túi tiền, Mộ Diên sờ vào bên hông mình, trống rỗng...
Dưới mái hiên ngói đen, Phó Hàn Sanh đứng trong ánh đèn dầu rã rời, Mộ Diên do dự một lúc rồi đi tới, hôm nay hắn giống như một vị khách lãng tử du ngoạn nhân gian, một thân thanh y, cô quạnh và thanh khiết.
“Cậu ba, trả túi tiền cho tôi...” Mộ Diên không dám nhìn hắn, chỉ nhìn vào túi tiền kia mà nói.
Phó Hàn Sanh đưa mắt nhìn liếc qua cô một cái, lại ôm lấy eo nhỏ của cô, nhích sát vào, cúi đầu cắn lên vành tai mượt mà của cô, hung hăng nói: “Sao lại xa lạ với tôi như vậy, mấy ngày không bị cắm, thì đã quên mất rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.