Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 35:




“Anh luôn cho rằng tương lai vẫn còn rất dài, A Diên, trong lòng anh chỉ có một mình em, làm sao có thể chứa thêm cô Dương kia được.” Phó Tuân nâng ngón tay lên, Mộ Diên thấy có giọt nước long lanh nơi khóe mắt anh ta.
Mộ Diên nhìn xuống cạnh bàn gỗ, không dám nhìn Phó Tuân, một lúc sau chất giọng nghẹn ngào của người thiếu niên trước mặt mới vang lên: “Em đi đi, A Diên, đi đi.”
Tòa soạn báo nằm ở ven sông, đoạn sông Hoàng Phố này uốn lượn chảy qua như tơ lụa, mỗi khi có gió thổi qua lại gợi lên một chút nếp nhăn.
Một cô gái dựa vào thành bờ sông, đầu tựa vào khuỷu tay, nước mắt đã ướt đẫm ống tay áo, sau sự nóng rực là lạnh lẽo, gió gào thét thổi qua, chà xát khiến cho khuôn mặt cô đau đớn.
Bóng chiều đã ngả về Tây, Mộ Diên thất thần đi về hướng cửa hàng Tam Dặm, đột nhiên có một thân ảnh hiện ra chặn đường cô lại.
Định thần nhìn lại, người có vóc dáng cao gầy này còn không phải chính là Lục Võ, người hầu của Phó Hàn Sanh đây sao, Mộ Diên nhìn thấy cậu ta, mới chợt nhớ ra, áy náy nói: “Tôi vừa có một chút việc, cậu ba sao rồi? Có phải đã đi Trùng Khánh rồi không?”
Lục Võ nhíu mày không trả lời, chỉ nghiêm trang nói: “Mộ cô nương, tôi có thể nói vài câu với cô không?”
Mộ Diên có chút ngơ ngác, nói chuyện với Lục Võ, thì đại khái chắc chắn là về Phó Hàn Sanh, cô gật đầu, Lục Võ ngồi xổm xuống góc tường, im lặng một lát, mới mở miệng: “Cô Mộ Diên đừng thấy tôi gầy nhỏ mà lầm, bề ngoại tôi chỉ mười bảy mười tám, nhưng thật ra là tôi đây cùng tuổi với tam gia đấy, lúc năm sáu tuổi thì tôi đã được mua vào trong phủ, vốn dĩ tôi và cậu ấy là ném tám sào cũng không tới, cuộc đời này tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội hầu hạ cậu ba.”
“Lúc cậu ba mười lăm tuổi đã một mình đi Tây du học, học được ba năm thì quay về Thượng Hải, chỉ vì lúc đó bà lớn bị ôn dịch qua đời, cô nói có trùng hợp không, nhà họ Phó từ trên xuống dưới có đến cả trăm người, vậy mà chỉ có một mình bà lớn gặp chuyện, nếu nói không phải là do con người làm ra thì tôi không tin.”
Mộ Diên nhấp môi: “Nếu vậy là ai đã hại bà lớn?”
Lục Võ liếc mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh: “Cô Diên cảm thấy là tôi đang nói dối à, bây giờ ai đang làm bà lớn trong nhà?”
Đại khái cũng có thể đoán được bảy tám phần, bà lớn hiện tại là loại người gì, Mộ Diên cũng không phải là không có hiểu biết.
Lục Võ đá tung lớp đất vàng dưới chân, nói tiếp: “Cô Diên thấy cậu ba ngày thường ôn hòa dịu dàng, thực ra cũng chỉ đối với một mình cô mới như vậy mà thôi, còn nhớ cái đêm túc trực bên linh cữu của bà lớn, cậu ba cả ngày không nói chuyện, ai cũng cho rằng cậu ấy là máu lạnh, mẹ ruột chết cũng không khóc một tiếng, nhưng chỉ có tôi biết, tối hôm đó cậu ba đã cắn đứt một miếng thịt trên tay mình, nhét ở trong miệng mới không bật khóc.”
“Lúc lão gia còn sống cũng không thích cậu ba, chỉ có một mình bà cụ phó là thấy cậu ấy đáng thương, cho nên thỉnh thoảng mới nhắc tới, sau khi bà lớn qua đời tất cả mọi người đều xem cậu ba giống như người đã chết, không ai quan tâm cậu, có một hôm tôi trèo tường thấy cậu ba tự mình vo gạo, nhóm lửa nấu cháo, có công tử nhà nào lại khổ sở như vậy chưa?”
“Cuối cùng cũng là bà cụ Phó thương tình, mới cho tôi theo hầu cậu ba, cậu ấy vẫn lạnh lùng băng giá giống như một thi thể, không tiếp xúc với bao nhiêu người, sau đó lão gia bị bệnh chết, trong các cậu thì chỉ có cậu cả và cậu ba là lớn nhất, bà cụ Phó mới cho hai cậu tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình, công việc được giao cho cậu ba chẳng qua chỉ là buôn thuốc tây bằng thuyền hết sức nhỏ bé, nhưng vào tay cậu ba dần dần phát triển thịnh vượng, người trong nhà mới bắt đầu xúm xít nịnh bợ.”
“Cô Mộ Diên, tam gia thực sự rất cô đơn, cho đến khi ở bên cạnh cô mới bắt đầu cởi mở một chút, tôi cũng biết cô Mộ Diên đây vốn thích cậu năm, nếu không hôm nay đưa tiễn cũng sẽ không bỏ mặc cậu ba chúng tôi như vậy, cậu ba đã chờ từ sáng đến trưa, ngồi ở trong xe nhìn thấy cô nói chuyện với cậu năm, thấy hai người đi vào quán trà, vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng sau khi cô nói chuyện với cậu năm thì sẽ đến gặp cậu ấy.”
Lục Võ đứng dậy, hai bờ vai gầy yếu run rẩy, nhưng giọng điệu rất cứng cỏi: “Chỉ là tôi biết, cô Mộ Diên không có lòng đó, bây giờ tình hình chiến tranh ở Trùng Khánh rất nghiêm trọng, cũng không biết cậu ba đi có thể quay về được hay không, Lục Võ tôi không có gì đáng giá, chỉ có một cái mạng quèn.”
Bóng người cao gầy đột nhiên quỳ sụp xuống đất, nghiêm túc dập đầu trước mặt Mộ Diên ba cái: “Hôm nay Lục Võ lấy mạng cầu xin cô, xin cô thích cậu ba nhiều hơn một chút, nếu như cô không thể làm được, thì hãy cách cậu ấy xa một chút, kiếp sau Lục Võ nhất định làm trâu làm ngựa hầu hạ Mộ Diên cô nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.