Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 36



Trong nhà không gian u tĩnh, thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc khi gió thổi qua bên ngoài cửa kính.

Nếu không phải dương v*t trong hoa huy*t càng lúc càng phình to thì Mộ Diên nhất định sẽ cảm thấy Phó Hàn Sanh đã ngủ mất rồi, qua một hồi lâu sau giọng hắn mới khàn khàn cất lên, bàn tay thô ráp vuốt ve mái tóc cô, nói: “Không sao, quay về thì tốt rồi.”

Có thể là an ủi Mộ Diên, cũng có thể là an ủi chính mình.

Dường như có cái gì đó quan trọng vừa mới vụt qua, Mộ Diên ngơ ngác nhìn chằm chằm trên bức phù điêu trang trí xa hoa lộng lẫy trên trần nhà, cũng không biết vì sao lại buột miệng hỏi: “Tam gia, lần đó là anh muốn đưa em thứ gì?”

Gió thổi lay động bức màn sa mỏng, màu trắng mờ ảo bay bay phía sau khung cửa kính trong suốt.

Năm tháng đã đi qua, nhưng Phó Hàn Sanh vẫn còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó mình đã ngồi trong xe hút hết cả gói thuốc lá Cáp Đức Môn, hắn vẫn luôn không thích sử dụng rượu và thuốc lá, nhưng thời khắc đó lại cảm thấy tinh thần mê mang, đúng thật là thứ tốt.

Phó Hàn Sanh cúi đầu chống lên chóp mũi cô, hô hấp dung hoà vào nhau, ánh mắt cô đong đưa, giống như một con mèo hoang hốt hoảng.

Mộ Diên tránh né ánh mắt dịu dàng kia, cùng với sự đau khổ cô đơn trong đó, xương ngón tay Phó Hàn Sanh nắm lấy chiếc cằm tinh tế của cô: “A Diên, em luôn có thể dễ dàng chạm tới vết sẹo của người khác như vậy, anh còn có thể đưa cái gì, giữa nam nữ trên thế gian này, còn có gì hơn tình yêu nữa...”

Hắn đã nghĩ, nếu có thể bình yên quay trở về Thượng Hải, thì cho dù Mộ Diên không thích hắn, hắn cũng nhất định cưới cô, đời người còn rất dài, hắn sẽ có cách khiến cô chấp nhận hắn, một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì một đời cũng không sao, chờ khi Mộ Diên đã sinh con cho hắn, thì nể mặt con cái cũng sẽ không vứt bỏ hắn.

Nghĩ đến con cái, đêm hôm qua hắn đã bắn nhiều tinh dịch như vậy, bây giờ vẫn còn nằm ở trong tử cung, chi bằng hôm nay lại rót thêm một ít, biết đâu chừng chuyện tốt sẽ đến.

Phó Hàn Sanh nghĩ đến đây, lại hài lòng híp mắt, côn th*t dưới thân cứng hơn một chút, liền dùng tay vói vào trong chăn xoa bóp nhụy hoa bị côn th*t căng ra của cô, giọng điệu uất ức: “A Diên, anh năm nay hai mươi tám.”

Mộ Diên cắn môi cả người run rẩy, đùi bị banh ra càng rộng, thân thể bị đè trên đệm giường, từ tối hôm qua vẫn còn chưa tẩy rửa, tất cả tinh dịch còn đang chảy ra theo động tác của hắn, Phó Hàn Sanh khoái trá mỉm cười, lại ngậm lấy vành tai mượt mà trắng như tuyết của Mộ Diên, nhẹ nhàng liếm láp gặm cắn, người bên dưới lại nhịn không được mà rên rỉ: “… ưm ưm

.. hai mươi tám cái gì… ưm… ngứa…lắm…”

hoa huy*t bên dưới lại chậm rãi bị căng ra, vật nóng bỏng và cứng rắn kia thong thả xông tới trong âm đ*o, có thể cảm nhận được quy đầu mượt mà trên đỉnh dương v*t hắn đang đặt ở cửa tử cung, mang theo cảm giác hơi ngứa ngáy, giống như trái tim bị một sợi dây đàn kéo nhảy lên.

Cảm nhận được hoa huy*t Mộ Diên dần dần thả lỏng hơn đôi chút, Phó Hàn Sanh mới liếm láp chiếc gáy ngọc thon thả của cô, dưới háng động tác đâm thọc cũng bắt đầu nhanh hơn, ướt át và chật hẹp càng làm gia tăng sự ấm áp, ưm... đây là thân thể của Mộ Diên, Phó Hàn Sanh có chết cũng tình nguyện sa vào bên trong.

Đau đớn và tê dại đan xen va chạm, khiến chiếc miệng nhỏ của Mộ Diên khẽ nhếch, dần dần chìm đắm và thất thần, Phó Hàn Sanh vuốt ve mấy sợi tóc mái trước trán cô, tìm thấy khuôn mặt động tình ửng đỏ, lại càng dịu dàng và mạnh mẽ đâm vào sâu hơn, âm thanh nhuốm màu tình dục mê người: “Ừm, anh hai mươi tám tuổi rồi, A Diên cũng nên sinh cho anh một đứa bé thôi”.

Mộ Diên cũng không biết vì sao Phó Hàn Sanh lại muốn có con, chờ khi cô tỉnh lại định hỏi rõ ràng thì trên giường đã trống vắng, không thấy bóng người đâu.

Ven đường Nam Kinh có rất nhiều người bán lẩu xiên que nóng hổi, cửa tiệm Tam Dặm cũng đã dán giấy niêm phong tử lâu, tiếng chuông xe điện vẫn réo rắc như lúc trước, chỉ là trên đường cái thỉnh thoảng lại xuất hiện từng hàng quân lính Nhật Bản cầm cờ Nhật, nhìn thấy phụ nữ sẽ cười dâm đãng, đưa tay trêu đùa.

Cứ luôn sống ở nhà Phó Hàn Sanh cũng không phải là cách lâu dài, Mộ Diên đi dạo trong sân viện, nghĩ xem phải nói thế nào với hắn.

Hậu viện công quán trồng đầy hoa thơm ngát, có hoa lê trắng, hồng hải đường, tử đằng la leo trên giàn tím ngắt, có cả những đóa hoa trắng li ti, Phó Hàn Sanh tính tình lãng đạm, nhìn sao cũng không giống một người yêu hoa cỏ...

Sau giờ ngọ, Mộ Diên dựa vào ghế đá giữa vườn hoa nghỉ ngơi, ánh nắng giữa trưa ấm áp chiếu lên người, xung quanh là một biển hoa, mùi thơm nồng quanh quẩn.

“Chị là nàng tiên hoa phải không?” Giọng một cô bé con vang lên, khuôn mặt vui sướng, nhìn chằm chằm Mộ Diên một lúc lâu, khuôn mặt đỏ ửng có vẻ thẹn thùng.

Ở đâu lại có trẻ con thế này, Mộ Diên ngồi dậy, dùng khăn tay che miệng cười: “Không phải, chị chỉ hơi mệt, ngồi ở đây ngủ gật một lát thôi.”

Cô bé tỏ ra cực kỳ thất vọng, à một tiếng rồi ngồi xổm xuống vườn hái hoa hải đường, không để ý đến cô nữa, Mộ Diên hơi hụt hẫng, tình cảm của trẻ con đúng là nhanh thay đổi giống như thời tiết vậy.

“Thất Thất, Thất Thất, mau đến ăn bánh đậu đỏ và đậu Hà Lan đóng hộp nào,” một giọng nam giới trong trẻo vang lên ở cách đó không xa.

Nhìn kỹ lại, Mộ Diên liền trông thấy Lục Võ vội vàng ôm theo rất nhiều hộp đựng thức ăn chạy vào trong vườn hoa, hôm đó Mộ Diên bởi vì việc của Liễu Nguyệt Vân vẫn chưa có thời gian suy nghĩ nhiều, hôm nay mới nghiêm túc đánh giá Lục Võ, quả nhiên đã khác một trời một vực so với cậu trai của ba năm trước.

Xem ra Phó Hàn Sanh đối xử với người này rất tốt.

Lục Võ đến gần mới phát hiện là Mộ Diên, cười tủm tỉm chào cô một tiếng, bộ dạng không còn phẫn nộ giống như muốn hỏi tội vào buổi tối hôm đó, Mộ Diên gật đầu cười nhạt, nhìn cậu ta bế cô bé kia lên một cách hết sức vui mừng.