Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 37:




Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn hơn.
Ngón tay trắng nõn nà bị Mộ Diên cắn trong miệng, người trong lòng hắn không khỏi nhoẻn miệng cười xấu xa, đôi mắt mở ra cực kì trong trẻo và tỉnh táo, Mộ Diên đã giật mình tỉnh giấc từ khi hắn vào cửa, vốn dĩ cô cũng không quá buồn ngủ.
“Sao lại về trễ như vậy?” Mộ Diên tỏ ra hết sức nghiêm túc giống như một người vợ đang chất vấn chồng của mình lý do về nhà muộn, giống như một đôi đã thành hôn nhiều năm, Phó Hàn Sanh cong môi cười nhẹ nhàng, gác cằm lên trên đỉnh đầu cô, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng.
“Anh bàn công việc với người ở trong thương hội, hơn nữa trời lại mưa to, A Diên đừng trách anh”.
Chuyện dọn dẹp kỹ viện ở trong hẻm yên hoa cũng đã dần dần khởi sắc, nhưng theo như điện báo, Hoàng Kim Vinh cấu kết với bang hội Nhật Bản, thêm vào hai nước Anh Mỹ đã đến thời điểm ký hiệp định Hòa Bình với Nhật, vì thế mấy hôm nay Tô giới không được yên bình.
Gió thổi những hạt mưa vào bên trong phòng mang theo hơi lạnh, Mộ Diên quấn chặt tấm chăn trên người, đồng thời cũng kẹp luôn cả góc chăn của Phó Hàn Sanh, sau đó tiện đà dựa sát vào lồng ngực hắn, ngửi mùi thơm đặc trưng trên người hắn, ngước mắt định nói chuyện, nhưng rồi lại đối diện với ánh mắt có ẩn nhẫn, có nồng cháy của hắn.
“Tam gia… ưm…” Cô còn chưa kịp nói gì, Phó Hàn Sanh bỗng dưng xoay người đè cô xuống gối đầu lông ngỗng, một tay luồn vào trong áo ngủ vuốt ve bầu vú cô, sau đó hôn lên môi cô một cách nặng nề, hàng trăm hàng ngàn lời nói đều đã biến thành sự dây dưa nơi đầu lưỡi, đầu lưỡi bị chiếc miệng nhỏ của Mộ Diên hút lấy, mùi hương rượu nồng nàn hòa quyện, đầu lưỡi liếm láp nhau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập và tiếng nước bọt tí tách, một dòng hơi nóng ấm áp từ trong đáy lòng Mộ Diên chạy xuống giữa hai chân, cô khẽ rên lên hai tiếng.
“Thật là khát”. Phó Hàn Sanh buông môi cô ra, nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của Mộ Diên, lại cười khẽ.
Mộ Diên mơ màng nghe thấy như vậy, còn dự định đứng dậy đi rót một ly nước cho hắn, nhưng nào ngờ vừa mới nhổm người thì đã bị hắn đè trở lại, Mộ Diên nghi ngờ hỏi: “Không phải nói khát sao, em rót cho tam gia chút nước”.
Phó Hàn Sanh buồn cười đến mức lòng ngực run rẩy, sau đó thấp giọng vuốt ve chiếc miệng nhỏ của cô, nói: “Hé ra nào”.
Mộ Diên ngoan ngoãn hé miệng, đầu lưỡi ướt át liếm lên môi cô, vừa cuốn vào trong miệng đã điên cuồng mà ngấu nghiến, những tiếng ư ư thở dốc đều bị hắn nuốt vào toàn bộ.
Áo ngủ tụt xuống, bờ vai ngọc trắng mịn lõa lồ trong không khí, Phó Hàn Sanh vươn ngón tay trượt xuống cặp chân nõn nà của cô, tìm đến chỗ hoa huy*t lầy lội, khu vực trung tâm kia đã ướt đẫm từ lâu, Mộ Diên mẫn cảm vô cùng, một cái hôn đã ướt cực nhanh, toàn thân đều mềm nhũn, hai chân cô vô thức kẹp lấy chiếc eo gầy nhưng rắn chắc của Phó Hàn Sanh, đã vào rất nhiều lần, thân thể lẫn nhau bọn họ đều đã rất quen thuộc.
dương v*t nóng rực cộm lên dưới đệm chăn, Mộ Diên dùng tay vuốt ve, côn th*t dữ tợn với đầy gân xanh bao quanh, chiếc miệng nhỏ trên đỉnh quy đầu ứa ra một chút dịch trắng đục, Phó Hàn Sanh duỗi tay kéo chiếc đèn bàn thủy tinh đến, duỗi tay ra cho cô nhìn thấy rõ hơn.
“Thật xấu” Mộ Diên đỏ mặt thốt ra một câu bất mãn với Phó Hàn Sanh.
Rõ ràng rất đáng yêu, càng đi vào càng sâu, Phó Hàn Sanh mút má cô một cái, tụt áo quần ngủ của cô xuống, Mộ Diên cảm thấy không công bằng, lần nào cô cũng đều trần trụi toàn thân, cho nên cô cũng trực tiếp lột quần áo Phó Hàn Sanh ra, dưới ánh đèn dịu dàng, tấm lưng vốn trắng trẻo cường tráng lộ ra hai vết sẹo chém cực dài vô cùng chói mắt, khuôn mặt dịu dàng như ngọc không hề tương xứng với hai vết chém này chút nào, ngược lại còn mang theo mấy phần mong manh dễ vỡ.
“Vết sẹo này vì sao lại dài như vậy…” Mộ Diên ngồi dậy, hốc mắt ướt át một cách không rõ nguyên nhân, lại thật cẩn thận mà duỗi tay ra vuốt ve, vết sẹo cứng rắn cộm tay khiến cô cảm thấy rất bất bình.
Thật ra đã không còn đau từ lâu, Phó Hàn Sanh nắm lấy côn th*t, quy đầu cọ lên hoa môi trơn ướt, tách mở hoa môi ra rồi chậm rãi chui vào bên trong hoa huy*t chật chội, hắn ngẩng đầu hôn lên khóe môi cô, hơi trầm giọng nói: “Đó là lúc đi Trùng Khánh, bị Thiên quân đánh lén”.
May mắn là quân Cộng Sản đã đuổi tới kịp thời, thuốc cũng đã được bảo vệ.
Mộ Diên hừ nhẹ, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết sẹo, sự thương cảm lan tràn, cô ôm lấy sống lưng hắn, yêu kiều rên rỉ: “Ưm… Lúc ấy… Có phải rất đau…hay không... ưm…”
Lúc ấy thực ra cũng không cảm thấy quá đau đớn, hắn chỉ mong muốn có thể nhanh chóng quay về, cho nên đã cảm thấy chuyện tàu xe mệt nhọc và vết thương bị nứt ra cũng không là gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.