Mục Nhiên

Chương 7:




Mục Nhiên (Thượng)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104

Mấy ngày gần đây mẹ tôi luôn không có khẩu vị ăn cơm, sắc mặt cũng không được tốt, lúc nào cũng ôm bụng khó chịu.
Dì Lý đem bà ấy đến phòng khám phụ cận kiểm tra dạ dày, nhưng không thấy có vấn đề gì. Tôi có chút không yên lòng, chuẩn bị mấy ngày nữa nhân lúc rảnh rỗi sẽ đem bà đến bệnh viện kiểm tra cho chắc.
Công việc trong siêu thị tuy mệt nhưng thời gian giao ban sớm, vừa lúc trong thành phố mới mở một nhà hàng khách sạn cao cấp đang tìm nhân viên phục vụ, tôi thử vận may đến đó hỏi thử, kết quả vừa vặn bọn họ cần người cho hai ca làm, tôi có thể làm được trực tiếp nhận luôn.
Hiện tại mỗi ngày tan ca ở siêu thị, tôi vội vã trở về nhà ăn vài miếng cơm rồi lại gấp gáp chạy tới khách sạn. Những khi ở bên ngoài cũng không thể biết được mẹ tôi làm những thứ gì, chỉ là mỗi lần tôi về nhà bà ấy đều đem tiền phế phẩm bán được đưa cho tôi, lúc tôi nhận lấy còn vô cùng cao hứng. Số tiền đó, những lúc bà ấy không để ý tôi thường lén để vào chiếc túi đã ố vàng, nhìn bà bị lừa còn ở một bên cười ngây ngô, trong lòng tràn ngập ấm áp không nói nên lời.
Tối hôm đó khi đến chỗ làm, khách sạn hình như phải đón tiếp một vị khách quý rất lớn nên quản đốc vội vã điều động vài người trong tổ chúng tôi đi qua. Nơi đó là gian phòng bậc nhất của khách sạn. Toàn bộ trong phòng đều được bố trí theo phong cách Trung Quốc, hình dạng một chiếc đèn lồng cực đại quây tròn vào giữa, trung gian rũ xuống một chùm đèn thủy tinh rực rỡ. Tôi ngây ngẩn nhìn thiếu chút nữa ngốc dại ra, đến khi bị quản lý đi vào đốc thúc mới hồi phục lại tinh thần.
Lát sau quản lý dẫn một vài người đi tới, tôi chỉ ở xa nhìn thoáng qua, vậy mà tức khắc liền cứng đờ.
Người đang tới là Lâm Hàm, anh em tốt nhất trên đời này của Dịch Thiên, và cũng là người trên thế gian này hận tôi nhất.
Năm đó sau khi tôi chụp ảnh uy hiếp Dịch Thiên, người đem tôi đánh cho trọng thương không phải ai khác chính là Lâm Hàm. Kì thật loại căm hận khắc cốt ghi tâm này tôi có thể hiểu được, dù sao cũng là từ nhỏ đến lớn yêu đơn phương người nọ hai mươi năm, bị một kẻ như tôi dùng phương thức đê tiện như vậy cướp mất, nếu đổi lại là tôi có lẽ tôi cũng sẽ hận đến phát điên.
Đám người càng ngày càng đi tới gần, tôi không dám rõ ràng tránh né mà chỉ tận lực làm bộ bình tĩnh cúi thấp đầu xuống, trong lòng cầu nguyện y đừng chú ý đến mình. Một bước, hai bước… Lâm Hàm lướt qua bên cạnh, tôi khẩn trương nắm chặt hai tay, đợi y đi qua mới âm thầm thở nhẹ một tiếng.
“Khoan đã.” Lâm Hàm đột nhiên xoay người đi đến bên cạnh tôi, “Ngẩng đầu lên.”
Một đám người tất cả đều dừng bước nhìn về phía này, tôi không có cách nào tiếp tục trốn, ra vẻ bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào y hỏi, “Ngài có yêu cầu gì cần hỗ trợ sao?”
Đồng tử Lâm Hàm nháy mắt mở lớn, sửng sốt một giây sau đó y đột nhiên không kiềm chế được mà cười rộ lên.
“Lâm thiếu gia, có vấn đề gì sao?” Quản lý vội vã chạy tới, trên mặt một mảnh khẩn trương sợ hãi.
“Không sao… không có vấn đề gì.” Lâm Hàm khoát khoát tay, xoa xoa khóe mắt cười chảy ra nước, thoạt nhìn tâm tình rất tốt đi vào trong. Quản lý vội vàng theo ở phía sau, trước khi đi còn nhíu mày liếc tôi một cái.
Trong lòng tôi khẽ thở dài, tính cách Lâm Hàm như thế nào tôi biết rất rõ, nếu đã bị y nhìn thấy không có khả năng y sẽ thoải mái mà buông tha cho tôi. Từ sau khi chia tay Dịch Thiên quả thực tôi cũng từng nghĩ mình có thể bị rơi vào tay Lâm Hàm hay không, rồi sẽ bị y giết chết ném ở một nơi nào không ai biết. Tôi có thể sống bình an đến giờ này, không biết là do y không đi tìm tôi, hay do tôi vận khí tốt nên y không tìm được nữa.
Quả nhiên lúc bê đồ ăn lên, quản lý thần tình bất an đi về phía tôi, mở miệng nói, “Lâm thiếu gia chỉ tên muốn cậu vào. Đây là có chuyện gì? Hai người quen biết nhau?”
Tôi lắc lắc đầu. Quản lý thở dài, “Cậu ngàn vạn lần đừng gây thêm rắc rối cho tôi, đắc tội với Lâm thiếu gia không có lợi ích gì đâu.” Tôi bất đắc dĩ cười khổ, mọi chuyện bây giờ nhất định là vô cùng rắc rối rồi. Đi vào không biết có thể đi ra được không, còn về phần đi ra có bao nhiêu nghiêm trọng, tất cả đều không phải do tôi quyết định là được.
Thời điểm tôi đi vào hai người khác đang dọn thức ăn lên, Lâm Hàm nhìn tôi cười cười nói, “Đến đây rót trà.”
Tôi yên lặng đi qua, tiếp nhận ấm trà từ đồng sự đang luống cuống ở bên cạnh, cúi đầu trước mặt Lâm Hàm châm trà.
Những người khác cũng nhận ra không khí có phần thay đổi, dừng tiếu thanh nhìn sang.
Rót trà xong, tôi buông ấm xuống, đang muốn lui ra ngoài đột nhiên đầu gối bị đá mạnh một cái, thân thể không phòng bị ngay lập tức ngã khụy trên mặt đất.
Còn chưa kịp phản ứng một mâm đồ ăn liền bay qua, tất cả đều hất lên người tôi. Cũng may không phải những món ăn quá nóng nên tôi không bị phỏng, chỉ là cả người đầy dầu mỡ nhìn vô cùng chật vật.
Lâm Hàm kinh ngạc “A” một tiếng, sau đó thản nhiên nhìn tôi nói, “Sơ ý quá, tôi trượt tay.” Bốn phía an tĩnh đến mức không nghe được chút thanh âm nào, không ai dám nói một lời.
Tôi giãy giụa đứng lên, dầu cải trên người theo động tác mà rơi xuống sàn. Đưa tay quệt qua loa trên mặt, không nói lời nào định đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Phía sau truyền đến thanh âm Lâm Hàm lười biếng, “Tao có nói mày được đi sao?”
Tôi ở trong lòng thở dài một tiếng. ngôn tình ngược
Nếu đổi lại là mấy ngày trước, tôi nhất định sẽ bưng một mâm đồ ăn đồng dạng tưới trả lên đầu y, cùng lắm sau đó là bị đánh chết mà thôi, tôi cũng không để ý. Nhưng hiện tại tôi đã có gia đình, lại còn có một người mẹ ngốc nghếch chờ ở trong nhà. Nếu tôi chết bà ấy phải làm thế nào đây, không thể để bà lần thứ hai mất đi đứa con được.
Cho nên tôi chỉ có thể dừng bước, xoay người mặt không đổi sắc mà nhìn Lâm Hàm, bộ dạng đợi y phân phó.
Lâm Hàm chậm rãi bưng trà trước mặt lên, uống một hơi liền phun ra, cau mày nói, “Cái quỷ gì khó uống như vậy.” Đoạn ngẩng đầu lên nhìn tôi muốn nói gì đó lại bất ngờ dừng lại, trợn to mắt nhìn ra phía sau lưng tôi.
Tôi nhận thấy điều gì đó khác lạ, quay người.
Không ngờ người đến lại là Dịch Thiên.
Tôi giật mình nhớ năm năm về trước.
Khi đó tôi còn học đại học, sáng học ở trường, tối đến một quán ăn gần trường làm công trang trải học phí. Có buổi tối gặp khách nhân say rượu cố ý gây sự, đối phương một cước đá tôi ngã xuống sàn, nâng thức ăn trên bàn muốn ném tới liền bị người giữ lại.
“Các người tốt nhất đừng nên được một tấc lại muốn tiến tới một thước.” Dịch Thiên nắm chặt tay người nọ, lấy món đồ ăn kia đi, biểu tình thản nhiên nhìn đối phương từ trên cao xuống.
Sau đó hai người họ đánh nhau.
Tôi ngơ ngác nhìn nam sinh tầm tuổi mình, động tác xinh đẹp mà né tránh công kích, lưu loát ra quyền, đem một đám miệng đầy ô ngôn uế ngữ đánh cho quỳ rạp trên mặt đất. Tràn đầy sinh lực như vậy, thần thái lạnh lùng lại tự tin tuyệt đối, bất đồng với sự hèn mọn đen tối của tôi, cả người anh dường như đều phát sáng lên.
Cho nên kì thật Dịch Thiên cũng không thể trách tôi dây dưa với anh. Nếu là người luôn sinh sống trong bóng tối, đến một ngày được nhìn thấy ánh dương quang sáng lạn, người đó tuyệt đối sẽ muốn tìm tất cả biện pháp để có thể giữ mạt ấm áp kia vĩnh viễn ở bên người.
Có điều hiện tại tôi cả người quần áo dính đầy dầu mỡ, chật vật bất kham mà đứng trước mặt Dịch Thiên, tựa như lần gặp anh năm năm trước chỉ là một dấu chấm đáng châm chọc.
Quản lí đứng ở phía sau Dịch Thiên, thấy tôi như vậy con mắt như muốn bốc hỏa, hắn vội vội vàng vàng chạy tới, nổi giận nói, “Cậu làm sao lại thành dạng này?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng giải thích, đằng sau liền truyền đến tiếng Lâm Hàm, “Quản lý Lý, phục vụ của các ông đến bê thức ăn sao cũng không làm được.”
Quản lý đầu cơ hồ muốn cúi gằm xuống, đi lên khúm núm nói, “Thực xin lỗi Lâm thiếu gia, người này là người mới, tôi lập tức thay người khác cho ngài.”
“Tôi hôm nay chính là muốn nó phục vụ thì sao…” Tôi xoay người, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lâm Hàm. Quản lý đầu đầy mồ hôi không biết xử lí thế nào, trong phòng không khí ngày càng khẩn trương.
Đúng lúc đó Dịch Thiên đi tới bên cạnh chúng tôi, đứng ở trước mặt Lâm Hàm, vỗ vỗ đầu y, thanh âm mang theo chút cảnh cáo, “Đừng làm quá phận.” Lâm Hàm bĩu môi, mất hứng nói, “Được rồi được rồi, ra ngoài.”
Quản lý như được đại xá, một bên xin lỗi, một bên lôi kéo tôi đi ra.
Thời khắc ra khỏi phòng, tôi hốt hoảng mà thần trí không rõ.
Kí ức ấm áp tốt đẹp cuối cùng trong lòng tôi, kí ức ấm áp tốt đẹp duy nhất trong lòng tôi, vậy mà bọn họ cũng không cam lòng cho tôi lưu lại. Tất cả đều đem đi hủy diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.