Mục Thần Ký

Chương 330: Tương phùng, mạnh hơn tất cả




Nam tử trung niên trên thành lầu sắc mặt nhợt nhạt, chứng tỏ vẫn đang bị thương chưa lành hẳn, nam tử trung niên này chính là quốc sư Duyên Khang. Quốc sư giao chiến với thần bị trọng thương, Tần Mục và Tiểu Độc Vương Phụ Nguyên Thanh liên thủ chữa lành vết thương của ông nhưng dù sao đó cũng là thương tích do thần gây ra, ông ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Man Địch quốc cũng nhân cơ hội này tấn công Duyên Khang, Khánh Môn Quan rất quan trọng, quốc sư Duyên Khang biết rằng Duyên Khang quốc trải qua hai lần tai kiếp, nguyên khí hao tổn, sợ Man Địch quốc sẽ tấn công thần tốc nên đích thân điều binh khiển tướng, tử thủ Khánh Môn Quan.
Quốc sư thậm chí đích thân ra chiến trường chỉ huy trận đại chiến này.
Việc thôn trưởng xuất kiếm, một kiếm chấm dứt toàn bộ tranh đấu trên chiến trường, khiến lòng người chấn động, ông ta đều nhìn thấy hết.
Thực ra việc này đã không thể coi là chấn động lòng người mà năng lực khiến chiến trường hóa thành biển máu đã chấn nhiếp toàn bộ quân đội hai bên.
Tính mạng của tất cả mọi người trong chiến trường đều nằm trong tay ông ta.
Loại kiếm pháp này không tính là kiếm pháp mà là cao thâm gần với đạo, khiến quốc sư Duyên Khang nhìn thấy một cấp độ cao hơn, cấp độ của kiếm đạo.
Kiếm quang chiêu này của trưởng thôn thi triển ra đã không thể tính toán là có bao nhiêu, đáng sợ nhất là quỹ tích mỗi kiếm quang vận dụng không giống nhau, khắc chế toàn bộ võ giả và thần thông, gần như là việc không thể thực hiện.
Mấy chục vạn đại quân giao chiến xung phong tàn sát trong chiến trường, thực lực tu vi của mỗi người đều không giống nhau, thần thông công pháp võ học tu luyện đều có ít nhiều khác nhau, hơn nữa chiến trận biến đổi không ngừng, muốn đồng thời khống chế toàn bộ mọi người, cần khắc chế toàn bộ thần thông, võ học, linh binh, trận pháp của họ, lượng tính toán đòi hỏi là một cấp bậc không tưởng.
Làm được tới mức độ này đã có thể gọi là thần, thần của kiếm!
“Một kiếm Khai Hoàng máu chảy thành sông, ta từng nhìn thấy loại kiếm pháp này ở trên tranh của Họa Thánh.”
Quốc sư Duyên Khang chăm chú nhìn về phía Long Kỳ Lân, Tần Mục và mọi người ngồi trên lưng Long Kỳ Lân, mặc dù những người này đều rất mạnh nhưng vẫn chưa lọt vào mắt của ông.
“Ta nhìn thấy mức độ đỉnh điểm của kiếm pháp trong bức tranh này. Hai trăm năm qua ta đã vất vả nghiên cứu kiếm thuật của người trong tranh, mỗi lần quan sát nghiền ngẫm đều có những thu hoạch mới, cho tới một ngày ta không nhìn thấy bất cứ kiếm pháp mới nào nữa, thế là ta tưởng mình đã đạt tới trình độ của người trong tranh.”
Quốc sư Duyên Khang nhớ lại bức tranh kia, ánh mắt tìm kiếm người trong tranh nhưng không tìm thấy, sau đó ánh mắt ông chăm chú nhìn ra sau lưng Tần Mục.
Tần Mục đang vác một chiếc gùi thuốc, trong gùi thuốc có một ông lão râu tóc bạc phơ, không có chân tay.
Ông lão này không giống với người trong tranh năm xưa, người trong tranh là một vị Kiếm Thần, không già như thế này, nhuệ khí sắc bén giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm vừa uống máu. Còn ông lão trong gùi thuốc là một người tàn phế, tuổi gần đất xa trời, giống như ngọn đèn trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào, đâu có khí chất phong độ Kiếm Thần trong tranh.
Quốc sư Duyên Khang có thể khẳng định ông lão tàn tật này chính là Kiếm Thần năm xưa!
Bởi người khai sáng kiếm pháp cho ông chính là Kiếm Thần trong tranh!
Quốc sư Duyên Khang run rẩy, thở một hơi dài, ra lệnh:
“Nghênh đón!”
Cổng thành mở ra, chư tướng trong thành đứng sang hai bên, Long Kỳ Lân ngẩng đầu sải bước lặc lè vác bụng đi vào trong thành, lập tức toàn bộ kiếm quang giống như thủy triều đổ về phía Tần Mục, chui vào trong gùi thuốc sau lưng hắn.
Trưởng thôn trong gùi thuốc thò đầu ra ngoài, sau đó nhìn thấy nam tử trung niên đang bước tới, đó là người đàn ông được gọi là thánh nhân năm trăm năm có một, hiệu danh đệ nhất cao thủ dưới thần, được tôn là Kiếm Thần đương thời!
Ánh mắt của hai người gặp nhau, trong lòng bất giác dậy sóng!
Kiếm Thần thời đại trước và Kiếm Thần đương thời cuối cùng cũng tương phùng!
Phía sau chiến trường, trên thành lầu của hai đại hùng quan vọng tới tiếng gõ chiêng đồng, tiếng chiêng vang lên truyền lệnh chiến trường thu binh.
Trong chiến trường, mấy chục vạn tượng sĩ như trút bỏ được gánh nặng, vội vàng rút quân, mọi người lập tức cảm thấy toàn thân ướt đẫm, mồ hôi vã ra như tắm.
Trong Khánh Môn Quan, trưởng thôn trong gùi thuốc bay ra, người ông giống như mọc thêm hai chân hai tay, tự đi về phía quốc sư Duyên Khang, hai người đàn ông mạnh nhất của hai thời đại gặp mặt!
“Ngươi học kiếm?” Trưởng thôn hỏi.
Quốc sư Duyên Khang dùng lễ đệ tử, sắc mặt cung kính:
“Ta học kiếm từ nhỏ, tới năm một trăm sáu mươi tuổi thì không học kiếm nữa.”
Trưởng thôn hỏi:
“Ngươi hiểu kiếm tới năm một trăm sáu mươi tuổi?”
Quốc sư Duyên Khang nghiêm nghị nói:
“Năm ta một trăm sáu mươi tuổi đã đọc hết tuyệt học công pháp trong thiên hạ, lĩnh ngộ được hàng ngàn thần thông, vì thế hiểu kiếm, bắt đầu tự sáng tạo kiếm pháp.”
Trưởng thôn mỉm cười:
“Hãy thi triển kiếm pháp của ngươi cho ta xem!”
Quốc sư Duyên Khang rút kiếm, kiếm quang sáng thấu trời, chiếu rọi thế giới, kiếm pháp đa dạng thiên biến vạn hóa, dày đặc như sao trên trời, đơn giản giống như tính toán, có ngang dọc, có gấp khúc, dường như có thể hóa thành thế gian vạn pháp, tạo cảm giác khó tả.
Kiếm pháp của quốc sư có khí thế thẳng tiến không lui, có khí khái hừng hực, sôi sục của cải cách biến pháp, như muốn thiêu đốt chúng sinh thiên hạ, thay đổi thiên địa vốn có, thay đổi đại đạo bảo thủ bất biến, cải cách mọi thứ cũ kỹ hủ bại, xé nát bộ mặt thật của thời đại cũ mục ruỗng này để lộ ra chân tướng xấu xí!
Ông muốn dùng kiếm pháp của mình thay đổi đạo cũ kỹ hủ bại, mở ra những con đường mới, khiến thế giới này bước vào một thời đại mới!
Kiếm pháp của ông đã thoát ly khỏi thuật, trở thành pháp, hòa nhập với lý lẽ quan niệm của bản thân, chỉ thiếu một bước là có thể vươn thẳng tới đạo cảnh!
Lý, chính là lý trong lý lẽ quan niệm, cũng là đạo lý, kiếm pháp có lý lẽ quan niệm sẽ có sinh mệnh, kiếm pháp của ông đã có sinh mệnh. Còn đạo thì ở trước lý, vượt qua lý mới nhìn thấy đạo.
Kiếm pháp của ông chỉ thiếu một bước là có thể nhìn thấy đạo.
Quốc sư Duyên Khang thu kiếm, thở dốc, thương tích của ông chưa lành hẳn, tu vi không bằng trước đây, nhưng trước mặt Kiếm Thần thời đại trước ông giống như một người học trò, muốn thể hiện kiếm pháp hoàn mĩ nhất của mình, hi vọng đối phương nhận xét.
“Kiếm pháp rất tốt.”
Trưởng thôn khen ngợi nói:
“Không hổ là đệ nhất cao thủ dưới thần, thánh nhân năm trăm năm có một. Trước khi lâm chung, cuối cùng ta cũng gặp được người có thể giao lưu. Lần này ta ra khỏi thôn là để gặp ngươi, ta muốn để ngươi nhìn thấy đạo.”
Quốc sư Duyên Khang nghiêm túc nói:
“Khánh Môn Quan hôm nay có trăm vạn binh mã, rất nhiều người đều là học trò của ta, nhưng ta là học trò của người. Ở đây cũng có rất nhiều sĩ tử của Thái Học Viện, tới góp sức khi đất nước lâm nguy, xin thầy hãy truyền đạo giải đáp thắc mắc cho mọi người!”
Trưởng thôn cười nói:
“Không dám, chỉ là giao lưu thôi.”
Hai người sánh bước đi trước, Tần Mục đi sau, Hùng Tích Vũ ngẩng đầu nhìn ông lão già nua và người đàn ông trung niên cảm thấy lạ lẫm, nói nhỏ:
“Ở Chân Thiên Cung Tây Thổ không có nam tử xuất sắc như vậy. Ở Tây Thổ chúng ta nữ giới làm chủ, đàn ông hèn yếu, nói sao nghe vậy. Nếu như nam tử Tây Thổ cũng có khí phách và năng lực như họ, nữ giới chúng ta sao có thể làm chủ?”
Bọn họ đi vào trong thành, Tần Mục nhìn thấy rất nhiều sĩ tử Thái Học Viện đang ngồi xếp bằng đợi sẵn, thần sắc ai nấy cũng không giấu được vẻ kích động.
Lần này đất nước lâm nguy, Man Địch quốc dấy binh xâm phạm, Duyên Khang quốc mới trải qua đại phản loạn và tuyết nạn, dẫn tới dân chúng lầm than, nhân khẩu sụt giảm, bách tính lưu lạc, trong nước chưa an định, lương thực thiếu hụt nghiêm trọng. Cho dù trong quân, lương thực cũng không đủ, rất nhiều sĩ tử Thái Học Viện tới đây cũng phải cắt giảm khẩu phần, không dám ăn no.
Tần Mục còn nhìn thấy Vệ Dung, Tần Ngọc.. Vệ Dung vốn là một gã béo, giờ đã gầy đi rất nhiều.
Đợi tới mùa thu mùa thu hoạch, may ra tình trạng khó khăn này mới được cải thiện đôi chút.
Trưởng thôn và quốc sư Duyên Khang ngồi xuống, trưởng thôn chậm rãi nói:
“Lần này ta tới đây không giảng giải kiếm pháp, chỉ nói về đạo. Giảng giải kiếm đạo. Các ngươi có thể nghe hiểu được bao nhiêu thì phải dựa vào ngộ tính của các ngươi. Trên thế gian này không có giải thích về kiếm đạo, từ khi sáng tạo ra loại binh khí kiếm cũng đã có kiếm đạo.”
Rất nhiều tướng sĩ từ tiền tuyến trở về cũng bước tới, có người tháo áo giáp ngồi xuống tại chỗ, có người thì đứng lắng nghe.
Rất nhiều người nghe ông lão này giảng đạo đều tỏ vẻ không hiểu, có người nói nhỏ:
“Thiên địa đại đạo có thể được sáng tạo ra sao? Những thần thông chúng ta không phải tu luyện đại đạo của thiên địa tự nhiên sao?”
Tần Mục giật mình nhớ tới một đoạn đối thoại của mình và Ngọc thiên vương, trong đó có nói tới việc biến pháp và thay đổi thiên địa đại đạo.
Sức sáng tạo của con người khiến thế gian có thêm rất nhiều thiên địa đại đạo vốn không tồn tại, sức sáng tạo của cùng một người cũng thay đổi đại đạo sẵn có trong thiên địa.
Đạo pháp thần thông, đại đạo biến đổi, pháp cũng vì thế biến đổi, vì vậy được gọi là biến pháp.
Ngọc thiên vương cho rằng, biến pháp có thể ảnh hưởng tới lợi ích của thần ma. Còn những điều trưởng thôn nói thì sâu sắc hơn những điều Ngọc thiên vương nói rất nhiều.
Mọi người không hiểu là bởi vì bọn họ đều là người luyện khí, những kiến thức cố hữu chính là học từ những đạo pháp thần thông lưu truyền lại, thần thông dựa vào đạo pháp, muốn bọn họ thay đổi kiến thức cố hữu sẽ khiến tâm linh của họ bị đả kích rất lớn.
Quốc sư Duyên Khang nói:
“Tại sao đại đạo được sáng tạo ra?”
Trưởng thôn nói:
“Đi tới đỉnh điểm thì có thể được sáng tạo ra. Quốc sư, kiếm pháp của ngươi đã đạt tới đỉnh điểm chưa?”
Quốc sư Duyên Khang hơi sững người, nói:
“Còn thiếu một chút.”
Trưởng thôn mỉm cười:
“Để ta giúp ngươi.”
Ông đâm một kiếm về phía quốc sư Duyên Khang, lập tức cảnh sắc xung quanh biến đổi, thiên sơn vạn thủy ập tới, chỉ trong tích tắc xung quanh họ dường như đã không còn là Khánh Môn Quan, không còn là chiến trường đẫm máu nữa mà là một vùng thiên địa mới, thế giới mới, núi xanh ngút ngàn, cây cối um tùm tốt tươi, nước sông cuồn cuộn, hoa sóng trắng xóa, mỗi đóa hoa sóng đều vô cùng rõ rệt, chân thực, đường gân trên mỗi lá cây đều phức tạp, không giống nhau.
Mọi người đều đứng đậy, có người trèo lên núi cao, có người nhảy xuống sông, có người nhặt lấy một đóa hoa do kiếm quang tạo thành, Tần Mục đưa tay đón lấy một giọt sương trên lá rớt xuống.
Kiếm Lý Sơn Hà.
Đây là Kiếm Lý Sơn Hà mà trưởng thôn thi triển, rõ ràng là một chiêu uy lực cực mạnh nhưng ở trong tay trưởng thôn lại không có sức sát thương nào, ngược lại lại dẫn họ vào một thế giới kì lạ.
Nơi này giống như một thế giới chân thực, thế giới do kiếm đạo tạo thành.
Cảnh tượng này khiến họ vô cùng chấn động, nhưng chấn động đối với quốc sư Duyên Khang là mạnh nhất. Ông rùng mình, linh hồn kích động, cúi người xuống vuốt nhẹ mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, trưởng thôn cho ông nhìn thấy diện mạo của đạo, cho ông tiếp xúc với kiếm đạo.
Đột nhiên, quốc sư cảm thấy một cánh cửa mở ra, ông sững sờ đứng đó không động đậy.
Trưởng thôn thấy vậy trong lòng than thầm một tiếng:
“Thánh nhân năm trăm năm có một, tư chất đích thực tốt hơn Mục Nhi nhiều, nhanh như vậy đã ngộ được đạo rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.