Mục Thần Ký

Chương 602: Đôi giày thêu



- Bọn họ giống như ta, là người hẳn đã chết từ lâu. Từ hai vạn năm trước chúng ta đã nên chết trên sa trường, chỉ là ở dưới tình thế cấp bách không thể không sống tạm.

Tiều Phu thánh nhân để búa sang một bên, cảm khái nói:

- Phược Nhật La, ngươi biết không? Nếu là thời đại Khai Hoàng, Ma Thần nho nhỏ giống như ngươi gọi tới gọi lui, đã sớm bị đưa đến trên Trảm Thần đài chém giết, chỉ là hiện tại không thể so sánh với trước. Ta rất kính phục ngươi, cũng biết bản lĩnh và thủ đoạn của ngươi. Ngươi vẫn không mời người của Thiên Đình đến đây, dựa vào lực lượng của chính mình đánh Thái Hoàng Thiên, ta lại biết ngươi không muốn ăn nhờ ở đậu. Ngươi có chí khí và dã tâm của mình, muốn thông qua Thái Hoàng Thiên làm ván cầu, nhảy đến Khai Hoàng Thiên Đình. Dã tâm của ngươi rất lớn.

Phược Nhật La mỉm cười:

- Trượng phu trên đời, nếu không có chút lý tưởng, cùng bị cá khô phơi nắng có gì khác biệt?

Tiều Phu thánh nhân lắc đầu:

- Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi chiếm Khai Hoàng Thiên Đình, ngươi có thể bị tiêu diệt hay không? Chim hết cung tốt cất, thỏ khôn chết hầm chó săn. Ngươi sẽ không thể không hiểu chứ? Ngươi đánh tới Đại Khư, tiêu diệt Duyên Khang, một khắc kia cũng chính là thời điểm chết của ngươi và tộc nhân của ngươi. Họa diệt tộc gần trong gang tấc. Ngươi lấy Phược Nhật La làm danh, người trí tuệ lớn của Ma tộc, sẽ không thể không hiểu?

Cái cổ của Phược Nhật La vòng vo một chút, đổi thành phía mặt bên phải, ung dung nói:

- Thánh nhân giỏi về công tâm. Ngươi xem giống như suy nghĩ cho ta, nhưng thật ra là đang công kích tâm đ*o. Ngươi nói đạo lý, ta hiểu, nhưng ta cũng biết, ta nhất định phải tìm được cho tộc nhân một con đường sống. Về phần Thiên Đình có tiêu diệt ta hay không, vẫn là một trong hai khả năng. Cùng lắm thì ta nằm rạp người làm chó, Thiên Đình vẫn không đến mức giết một con chó chứ?

Gương mặt bên trái của hắn cười nói:

- Trượng phu trên đời, phải co được dãn được. Đạo huynh, nếu như ngươi cố ý lấy La Phù Thiên tới uy hiếp ta, ta không cần giết ngươi, tất nhiên sẽ có người giết ngươi. Đạo huynh, ngươi cần gì phải làm như thế?

Tiều Phu thánh nhân lắc đầu nói:

- Nếu như ta muốn làm chó, hai vạn năm trước đã có thể làm. Có thể đứng sống, ta tình nguyện đứng.

Ánh mắt của Phược Nhật La chớp động:

- Nhưng con người sau khi chết vẫn nằm, giống như là một con chó chết.

Tiều Phu thánh nhân cười nói:

- Thịt nát xương tan hồn không sợ, ta nguyện bị chết nát một ít, ngươi yên tâm, ta sẽ không nằm chết. Trước khi bọn Tần Mục đi tới, ngươi nói ra điều kiện, bảo ta nhường ra một phần lãnh địa của Duyên Khang cho Ma tộc ngươi. Hiện tại Tần Mục tới, ta có thể nói cho ngươi biết.

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên u ám lạnh lẽo:

- Chỉ cần chúng ta sống sót, đất đai Khai Hoàng không nhượng chút nào!

- Chân của ngươi đưa đến, ta chém đứt chân của ngươi, đầu của ngươi thò vào, ta chém đứt đầu của ngươi! Ma tộc ngươi dám cả gan tiến vào Duyên Khang, ta diệt Ma tộc ngươi!

Hắn lạnh lùng nói:

- Đất đai Khai Hoàng, ngươi cũng đừng có mơ tưởng!

Phược Nhật La nghe được lời của hắn, ba gương mặt trong nháy mắt cũng trầm xuống, lạnh như băng nói:

- Vậy chính là không có chuyện gì để nói nữa. Đã như vậy, ký kết giao ước Thổ Bá thôi!

Hắn cầm bút, nhanh chóng viết lời thề, nhẹ nhàng nâng tay, trang giấy bay về phía đối diện Tiều Phu thánh nhân. Tiều Phu thánh nhân cũng viết xuống lời thề, cùng hắn trao đổi trang giấy.

Hai người suy nghĩ về lời thề của đối phương, kiểm tra có chỗ sơ hở hay không. Sau đó cầm bút sửa chữa một hồi, lại đổi lời thề của từng người trở về, một lần nữa cẩn thận kiểm tra một hồi, sửa lại chỗ mình không có cách nào tiếp nhận.

Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, bọn họ cuối cùng xác định ra lời thề của hai bên.

Hai người đứng dậy, từng người thề. Phược Nhật La sử dụng chính là ma ngữ, Tiều Phu thánh nhân sử dụng chính là thần ngữ. Thần ngữ và ma ngữ đồng thời vang lên, hai loại ngôn ngữ từng người có chứa huyền cơ và ảo diệu khác nhau, thậm chí công phạt lẫn nhau!

Tần Mục tinh thông hai loại ngôn ngữ, bất luận là thần ngữ hay ma ngữ, hắn đều nghe hiểu được, bất giác nghe đến nhập thần.

Đột nhiên không gian chấn động, tế đàn cao như núi non dưới chân bọn họ cũng lay động không ngừng, mọi người trên tế đàn vội vàng đứng vững. Bên dưới tế đàn, Tư bà bà và Hắc Hổ Thần đang cùng hai vị Ma Thần khác giằng co, mặt đất dưới chân bọn họ cũng tự chấn động di chuyển. Bốn vị Thần Ma vội vàng ổn định thân hình, để tránh bị đối phương nhân cơ hội đánh lén.

Tư bà bà lắc đông lắc tây, giống như là tu vi cảnh giới chưa đủ, liền lùi mấy bước, một cái giày thêu bất giác rơi xuống, chỉ đành phải dùng một chân ổn định thân hình.

Ma Thần cùng nàng giằng co thấy vậy ánh mắt nhất thời sáng lên, không để cho nàng kịp phản ứng, lại dùng tay nhặt cái giày thêu kia lên. Giày ở trong tay, vị Ma Thần này lại nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn của Tư bà bà, cười hắc hắc, đặt giày ở dưới mũi ngửi.

Tư bà bà giận dữ, vươn tay ra, cười như không cười:

- Đưa giày cho ta!

Vị Ma Thần này cười ha ha, bỏ giày vào trong ngực:

- Tiểu mỹ nhân khiến ta thấy cũng phải thương xót. Giày của nàng, ta thu.

Tư bà bà giận dữ, cũng cởi một cái giày khác ra, tay run rẩy đập tới:

- Ngươi dù gì cũng là Ma Thần, tồn tại cao cao tại thượng, thế nào lại cợt nhả như vậy?

Vị Ma Thần này giơ tay lên nhận lấy một cái giày thêu khác, hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn của nàng, cười hì hì nói:

- Tốt! Được một đôi! Tiểu mỹ nhân thật là trắng khéo, ta cũng có vài thiếp thất nhân tộc, nếu như nàng theo ta, ta có thể cho ngươi làm bà lớn. Chỉ cần nàng đáp ứng, trở lại ta sẽ ăn bà mặt vàng nhà ta!

Tư bà bà cười khanh khách nói:

- Ngươi ăn bà mặt vàng nhà ngươi, ta cũng lo lắng ngày nào đó ta trở thành bà mặt vàng, ngươi cũng ăn ta! Dù sao giày của ta nhỏ, ngươi cũng đi không vừa, giày đưa ngươi.

Hắc Hổ Thần nhíu mày, thầm nghĩ:

- Nữ tử này có lai lịch gì? Nói bừa bãi, ngược lại còn cùng vị Ma Thần này liếc mắt đưa tình, cũng là một người không đáng tin cậy giống như Tần sư đệ!

Xung quanh bị bóng tối dày đặc bao phủ, bỗng nhiên trong bóng tối có ánh lửa truyền đến, đôi sừng nhọn cực lớn từ trong bóng tối bên dưới tế đàn từ từ dâng lên.

Xung quanh tế đàn tối tăm không có ánh mặt trời, hai cái sừng nhọn này chín rẽ mười tám ngoặt, cao vút như đâm vào trong mây, vượt xa tế đàn.

Trong lòng Hắc Hổ Thần hoảng hốt, bất giác hai cái chùy trong tay rơi trên mặt đất, hắn vội vàng nhặt lên, ngẩng đầu nhìn hai cái sừng nhọn từ trên mặt đất không ngừng từ trong bóng tối đột ngột nhô lên.

Sau một lúc lâu, ảo ảnh Thổ Bá này mới lộ ra cái đầu, hai cái sừng nhọn đã cắm đến độ cao của tinh cầu bên ngoài bầu trời.

Gương mặt giống như mãnh hổ của Thổ Bá ẩn nấp trong bóng đêm, ngọn lửa trong đôi mắt khiến gương mặt lúc sáng lúc tối, tế đàn cao lớn nguy nga ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn cũng trở nên lúc sáng lúc tối.

Thổ Bá đang lẳng lặng chờ đợi lời thề của bọn họ.

Đây là ảo ảnh của Thổ Bá, cũng không phải là Thổ Bá chân chính, mà là lực lượng của hắn chiếu hình đến thế giới này, chứng kiến hai vị cường giả lập lời thề.

Thổ Bá không có cách nào tự mình hạ xuống, thân thể của hắn thật sự lớn, nếu hạ xuống, cái thế giới yếu ớt này cũng không chịu nổi.

Tần Mục hưng phấn, xông về phía ảo ảnh của Thổ Bá ra sức vẫy.

Sắc mặt của Thổ Bá nghiêm nghị, xem như không nhìn thấy hắn.

Tần Mục tiếp tục hưng phấn ngoắc, cao giọng nói:

- Ta! Là ta! Thổ Bá, chúng ta đã gặp mặt! Ta là Tần Phượng Thanh, ngài còn phong ấn ta!

Thổ Bá tiếp tục làm như không thấy.

Tần Mục tiếp tục hưng phấn vẫy.

Khóe mắt của Thổ Bá run lên:

- Trang nghiêm! Không cần nói chuyện với ta, ta đang làm chính sự.

Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngưng trọng.

Phược Nhật La cùng Tiều Phu thánh nhân đọc xong lời thề, ký kết giao ước Thổ Bá, vị Thổ Bá to lớn này liếc mắt nhìn Tần Mục, Tần Mục hưng phấn chờ đợi nói chuyện với hắn.

Tề Cửu Nghi do dự một chút, đi lên phía trước, nhìn về phía Thổ Bá chào.

Thổ Bá làm như không nhìn thấy hắn, mà nhìn về phía Tần Mục nói:

- Ngươi không nên gây chuyện.

Hắn ném ra một câu nói, sau đó chậm rãi chìm về phía trong bóng tối, dần dần biến mất, để lại Tần Mục và Tề Cửu Nghi ở trên tế đàn.

Đợi cho sừng nhọn hoàn toàn xuống đất, bóng tối cũng dần tản đi, xung quanh lại khôi phục ánh sáng.

Tiều Phu thánh nhân nhìn chằm chằm vào Tần Mục. Phược Nhật La cũng nhìn chằm chằm vào Tần Mục. Ánh mắt của Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi cũng rơi vào trên người của hắn. Thổ Bá luôn luôn trang nghiêm, khống chế hình tượng của tử vong, từ trước đến nay nói năng thận trọng. Mỗi lần có cường giả lập lời thề, lực lượng của hắn chiếu hình qua chứng kiến, loại khí thế này chính là bóng tối khủng khiếp, ép cho người ta không thở nổi.

Mà lần này, ảo ảnh của Thổ Bá không chỉ nói, hơn nữa hình như rất quen thuộc với Tần Mục, không thể không khiến người ta nghi ngờ về phía chuyện lập lời thề với Thổ Bá. Thổ Bá có thể làm việc theo lẽ công bằng, không tồn tại tư tâm hay không?

Sở dĩ Thổ Bá trở thành đối tượng lập lời thề, chính bởi vì hắn không có bất kỳ tư tâm nào. Nếu Thổ Bá có tư tâm, vậy đặc biệt khủng khiếp.

- Không nhìn ra Tần tiểu hữu cùng Thổ Bá có quan hệ tốt như vậy.

Phược Nhật La cười híp mắt nói.

Ba con mắt của Tần Mục cùng nhau nhắm lại, không nhìn tới hắn, kêu lên một tiếng rên rỉ nói:

- Nếu quan hệ quả thật tốt, hắn cũng sẽ không phong ấn ta.

Phược Nhật La yên lòng, đột nhiên nghĩ đến miếng ngọc bội của Tần Mục, trong lòng nghiêm nghị:

- Ngọc bội chính là do Thổ Bá phong ấn? Ngày ấy ta áp chế phong ấn, cho nên mới giải phóng ra ma vương kia?

Trong lòng hắn rộng mở trong sáng, trong lòng có một tảng đá lớn rơi xuống đất:

- Thổ Bá tự mình phong ấn, xem ra hắn không thể giải được phong ấn, kể từ đó lại có thể yên tâm đối phó với hắn. Chỉ là tiểu tử này không dám nhìn ta.

Đúng vào lúc này, bên dưới tế đàn có một tiếng hét thảm truyền đến, trong lòng mọi người trên tế đàn nhất thời kinh sợ, vội vàng đi tới sát phía ngoài tế đàn nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy bên dưới tế đàn, một vị Ma Thần theo Phược Nhật La đến đây ôm hai chân đau đến lăn qua lăn lại. Chân của vị Ma Thần này đi đôi giày thêu nhỏ nhắn, giày thêu nhỏ chỉ có ba tấc, trong giày đều là kim châm, đâm tới khiến cho chân của vị Ma Thần này máu me đầm đìa.

Thân thể của vị Ma Thần này chợt lớn chợt nhỏ, nỗ lực thoát khỏi chiếc giày thêu nhưng giày cũng theo đó thu nhỏ lại mà không biến thành lớn. Lúc này xương ngón chân của hắn đã nát hết, đau không thể nói được.

Bên cạnh, Hắc Hổ Thần cùng một vị Ma Thần khác lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tư bà bà, từng người dịch bước, không dám đến gần.

- Xương hai cái chân này của ngươi đã hoàn toàn bị gãy.

Tư bà bà cười, nhỏ nhẹ khẽ nói, ôn nhu khuyên nhủ:

- Vẫn là cắt đi. Nếu đợi đến khi tú hoa châm di chuyển tới tim phổi của ngươi, di chuyển tới trong đầu của ngươi, vậy sẽ không kịp.

Vị Ma Thần này đau đến mức toàn thân run rẩy, cắn chặt răng, lạc giọng nói:

- Ngươi lừa ta gây khó dễ...

Tư bà bà kinh ngạc nói:

- Bản thân ngươi muốn đi, ta chưa từng lừa gạt ngươi?

Trên tế đàn, Phược Nhật La nhíu chân mày, nhìn về phía Tiều Phu thánh nhân cười lạnh nói:

- Đây cũng là đệ tử của ngươi? Diễn xuất thật sự giống với đạo huynh, đâm sau lưng, đả thương người!

Tiều Phu thánh nhân cũng có phần kinh ngạc, lắc đầu nói:

- Không tính là đệ tử của ta. Chỉ có điều lực thông minh cơ trí có thể so sánh được với ta.

Phược Nhật La hừ lạnh một tiếng, âm thanh truyền tới dưới đàn:

- Mục Đồ La, thần thông của ngươi không đủ tinh tế, không áp chế được kim châm của nàng. Kéo dài càng lâu, tính mạng của ngươi lại càng nguy hiểm, chặt hai cái chân đi.

Vị Ma Thần này đang cố gắng hết khả năng áp chế kim châm từ trong giày thêu lao vào trong mạch máu. Kim châm trong giày thêu vô cùng nhỏ, không thể điều tra, nhưng lại giống như là thanh kiếm nhỏ vô cùng linh hoạt, chui vào trong huyết mạch của hắn. Hắn lấy nguyên khí hóa thành các loại thần thông ẩn nấp ở trong huyết mạch chặn đường áp chế, nhưng bởi vì là trong cơ thể của mình, khó có thể thi triển ra uy lực thần thông cường đại, không có cách nào ngăn cản được những kim châm cứu.

Hắn nghe được Phược Nhật La nói, kêu lên một tiếng, trong mắt có lệ rơi xuống, chặt hai chân xuống.

Chỉ thấy từ miệng vết thương chỗ chân hắn có rất nhiều ngân châm nho nhỏ giống như nước chảy ra.

- Thủ pháp luyện bảo của Thiên Công Thần tộc!

Phược Nhật La từ những ngân châm này nhìn ra được thủ pháp luyện bảo của Thiên Công Thần tộc thời Khai Hoàng Thiên Đình, trong lòng thầm cả kinh. Đột nhiên hắn nhớ tới bên cạnh Tần Mục ngày ấy còn có một lão hán rèn sắt. Ngân châm của Tư bà bà nhất định là từ tay lão hán rèn sắt này.

- Rèn sắt, thêu hoa, vẽ tranh, bán thuốc giả... bên cạnh Tần Mục này đều là một đám người nào vậy?

Phược Nhật La cũng không nhịn được cảm thấy có chút đau đầu.