Mục Thần Ký

Chương 613: Thù hận khó giải



Đạo của thánh nhân.

Chung quy có vài người ôm ấp lý tưởng cùng niềm tin mà bạn cùng lứa tuổi thậm chí người đời trước không có đủ. Chung quy có vài người trong lòng ôm ấp tình cảm và ý chí chiến đấu mà bạn cùng lứa tuổi và người đời trước không có đủ. Họ có thể nói ra những lời mà bạn cùng lứa tuổi và thế thệ trước nói không nên lời, làm ra chuyện bạn cùng lứa tuổi và người thế hệ trước không làm được.

Có thể ở trong mắt bạn cùng lứa tuổi và người thế hệ trước, bọn họ sẽ có chút ngu dại, vì một niềm tin nhìn như không có khả năng đi kính dâng cả đời, kính dâng sinh mạng.

Nhưng mà lịch sử luôn phát triển, thời đại đi tới, chính là có những người có niềm tin kiên định có lý tưởng nhìn như buồn cười đó.

Duyên Khang quốc sư ở trên tế đàn bái sư, Tiều Phu thánh nhân vươn hai tay ra nâng khuỷu tay của hắn, đỡ hắn dậy, cười nói:

- Có thể tương lai thành tựu của ngươi sẽ còn lớn hơn so với ta, càng cao hơn ta. Đợi tới tương lai khi gặp lại, không chừng ngươi sẽ là sư phụ của ta.

Tần Mục leo lên tế đàn, chỉ thấy Duyên Khang quốc sư hành lễ đệ tử đứng ở bên cạnh Tiều Phu thánh nhân, cười nói:

- Lão sư, sư đệ, ta tới chậm một bước.

Duyên Khang quốc sư ngạc nhiên, lập tức mặt giãn ra cười nói:

- Nhị sư huynh.

Sắc mặt của Tần Mục nhất thời đen lại:

- Thiên Vương vẫn gọi là Tần giáo chủ đi. Nhị sư huynh nghe rất không được tự nhiên.

Duyên Khang quốc sư cười ha ha.

Tần Mục kinh ngạc, lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Thời gian hắn quen biết Duyên Khang quốc sư cũng không lâu lắm. Sau khi tiến vào Thái học viện hắn mới gặp qua Duyên Khang quốc sư, sau đó mới nói chuyện.

Lúc trước Duyên Khang quốc sư là một người nói năng thận trọng, có niềm tin và đạo tâm kiên định, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, không chỗ nào không dùng tới. Tâm tư của hắn sâu như biển, sắc mặt không hề bận tâm, hoàn toàn không có dao động tâm tình xuất hiện ở trên mặt.

Hắn giống như là một vị thần hoàn mỹ, không có hương vị con người, không có khí tức của con người.

Chỉ có điều tiếp xúc lâu như vậy, Tần Mục dần dần phát hiện trên người của Duyên Khang quốc sư có mùi vị nhân khí, Duyên Khang quốc sư đã lặng lẽ từ thần biến thành người.

Mà lần này, Duyên Khang quốc sư cười ha ha, Tần Mục ngược lại cảm thấy đạo tâm của hắn đột nhiên bước vào một cảnh giới khác, một cảnh giới mà mình không có cách nào hiểu được, giống như thần lại không phải thần, giống như người lại không phải là người.

Hắn ở trong thất tình lục dục của con người, lại ở ngoài thất tình lục dục của con người, là vị thần tuyệt đối lý trí, lại dường như không phải là vị thần tuyệt đối lý trí.

Người như vậy, Tần Mục đã nhìn không hiểu.

- Quốc sư có tư chất ngộ tính quả thật xuất sắc hơn so với ta, gặp phải tiều phu lão sư trong ngắn ngủi giây lát này, tâm cảnh lại có thể nâng cao kinh người, không hổ danh là thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện.

Trong lòng Tần Mục tự an ủi mình:

- Chỉ có điều cũng may ta có phách thể, chỉ cần có đầy đủ cố gắng, lại có thể kích phát tất cả tiềm năng của phách thể, vẫn có thể vượt qua hắn!

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Tần Mục, ngươi có thể trở về Thái Hoàng Thiên, ta muốn cùng sư đệ của ngươi nói chuyện một lúc lâu.

Tần Mục do dự, nói:

- Hổ tôn và bà bà thì sao? Bọn họ cùng Ngọc La Sát, Mục Đồ La chiến đấu có kết quả hay không?

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Mục Đồ La mặc vào trang phục của nữ tử kia, liền bị Hắc Hổ đánh chết. Ngọc La Sát thì bị Phược Nhật La cứu đi. Nữ tử kia và Hắc Hổ đều trở lại Thái Hoàng Thiên.

- Quả nhiên giống như ta nghĩ vậy.

Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười.

Tiều Phu thánh nhân vì hắn mở ra lối đi tới Thái Hoàng Thiên, Tần Mục chậm trễ không muốn tiến vào trong, nói:

- Lão sư, ta ở bên cạnh nghe, ta không nói lời nào. Ta làm sư huynh, nếu sư đệ có chỗ nào không hiểu, ta cũng có thể chỉ điểm một chút cho sư đệ. Lão sư nói có đúng hay không? Lão sư...

Tiều Phu thánh nhân nắm lấy cổ áo của hắn, nhét hắn vào trong thông đạo. Tần Mục dự định chạy về, lối đi đã khép kín.

Duyên Khang quốc sư cười nói:

- Lão sư, vì sao không cho Tần sư huynh nghe giảng?

- Hắn không thích hợp.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Tính tình của hắn thật ra cũng không thích hợp đi con đường của chúng ta. Ngươi cảm thấy Nhị sư huynh này của ngươi là dạng người thế nào?

Duyên Khang quốc sư trầm ngâm một chút, nói:

- Ham chơi, hoạt bát, ngồi không yên, nhiệt huyết lên lại xông về phía trước, nhưng lại giảo hoạt, tâm tư nhẵn nhụi, đặc biệt thông minh, có thể nghĩ tới điều người khác không thể nghĩ tới, thường có ý tưởng ta cũng không tưởng tượng được. Hơn nữa hắn vẫn rất rộng lượng, tầm nhìn cũng rộng. Hắn vẫn rất tự tin, gần như tự tin tới mức điên cuồng, ở trong lòng của hắn bao giờ cũng cảm thấy lão tử là đệ nhất thiên hạ, tuy rằng ngoài miệng bao giờ cũng nói mình thứ hai trong thiên hạ. Chỉ có điều nếu bàn về lòng tin, hắn thật sự có thể xưng là đệ nhất thiên hạ.

- Nhập cốt ba phần.

Tiều Phu thánh nhân vỗ tay, khen:

- Ngươi nhìn hắn tương đối thông suốt, ta cũng cho là như vậy. Làm thánh nhân, hắn cũng không thích hợp.

Duyên Khang quốc sư gật đầu nói:

- Nhị sư huynh quả thật không thích hợp. Vậy đại sư huynh thì sao?

- Đại sư huynh của ngươi là một loại người khác.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Hắn là người có nghị lực lớn, trầm ổn, chỉ cần hắn nhận định một mục tiêu lại sẽ khăng khăng làm theo ý mình, ai cũng không thể kéo hắn trở lại được. Cũng chính bởi vì vậy, hắn đối với đạo thánh nhân có lý giải sai lệch. Ở trên đạo thánh nhân, hai vị sư huynh của ngươi cũng không bằng ngươi. Ngươi theo ta tu hành mấy năm, ta truyền lại tất cả sở ngộ cả đời của ta cho ngươi.

Hắn chậm rãi nói:

- Ý chí tinh thần của ta sa sút, không bước ra được vách ngăn trong lòng, bao giờ cũng rơi vào trong ký ức đối với thời đại Khai Hoàng, đối với chuyện Khai Hoàng trốn tránh cũng khó có thể hiểu được. Ngươi khác ta, ngươi không có vách ngăn này. Ngươi học được sở học sở ngộ của ta, lại sẽ trực tiếp vượt qua vách ngăn này. Khi đó, ngươi sẽ là thánh nhân chân chính!

Mắt hắn sáng ngời, mỉm cười nói:

- Những năm gần đây, ngươi chuyên tâm tìm hiểu, bất luận là Thái Hoàng Thiên hay Duyên Khang, ngươi cũng không cần nghĩ tới, không nên đi tham dự, chuyên tâm vượt qua vách chắn ta không vượt qua nổi.

Duyên Khang quốc sư nói vâng.

Hai người ở trên tế đàn ngồi đối diện nhau.

Thái Hoàng Thiên. Cổ thành của Ma tộc.

Cổ thành vốn là một trong sáu mươi bốn Thần Thành của Thái Hoàng Thiên, sau khi rơi vào tay của Ma tộc lại bị trắng trợn cải tạo, không biết bao nhiêu Ma tộc sinh sống ở nơi này, chế tạo các loại Ma Thần Tượng và Ma cung.

Ở đây thuộc về trung tâm lãnh địa của Ma tộc, là địa phương rơi vào tay Ma tộc tương đối sớm, bởi vậy Ma tộc rất nhiều, thế lực Nhân tộc khó có thể tìm đến nơi đây.

Ma tộc nơi đây lại cũng an cư lạc nghiệp, trong thành còn có Ma Thần trấn thủ, lại có không biết bao nhiêu Nhân tộc làm tù binh nô dịch, để Nhân tộc làm nô lệ hầu hạ Ma tộc, bởi vậy giàu có.

Thời điểm Xích Khê bị truyền tống đến nơi đây, trong cổ thành đang diễn ra ngày hội Hiến Sinh truyền thống của Ma tộc. Trong thành có vô số Ma tộc cường tráng mang theo tất cả gia súc, khua chiêng gõ trống, nhảy điệu múa quỷ dị, trang bị kỳ lạ phối với hợp âm luật tràn ngập tình cảm của dị vực. Còn có những ma nữ bốn mặt bốn cánh tay ở trên xe hoa khiêu vũ, phong thái yểu điệu, dẫn tới từng tiếng hoan hô.

Hiến Sinh cần phải di chuyển trong khắp thành.

Đội ngũ hiến sinh mang theo gia súc vừa múa vừa hát, di chuyển một vòng xung quanh thành, lúc này mới đi đến trên từng ngọn tế đàn cao lớn trong thành. Trên tế đàn là từng vị Ma Thần, vui vẻ ra mặt, nhìn cảnh tượng tộc nhân vui chơi.

Lúc này, thanh niên nam nữ Ma tộc cường tráng sẽ mang theo súc vật, leo tế đàn, tiến về phía Ma Thần hiến tế cống phẩm của mình.

Người đầu tiên dẫn theo gia súc leo lên tế đàn, chính là vinh quang lớn lao.

Nhưng không chỉ có một đội ngũ hiến sinh, mà mấy trăm mấy nghìn gia tộc Ma tộc trong thành cạnh tranh với nhau, bởi vậy cực kỳ náo nhiệt.

Một đường ánh sáng từ trên cao hạ xuống. Xích Khê hạ xuống đến trên một tòa tế đàn trong đó.

- Lão gia hỏa âm hiểm kia dám cả gan ám toán ta!

Giọng nói của hắn giống như sấm sét, chấn động buổi lễ hiến sinh vô cùng náo nhiệt, tất cả Ma tộc đều ngừng lại, vô số ánh mắt rơi vào trên người của Xích Khê.

Trên tế đàn, vị Ma Thần này đang cười ha ha, chuẩn bị cầm tế phẩm do người trẻ tuổi trong tộc dâng lên. Xích Khê đột nhiên xuất hiện cũng ngoài dự đoán của hắn.

Dưới chân của Xích Khê, ánh sáng soi sáng hình thành phù văn truyền tống đang dần dần nhạt đi, ba cái đầu của hắn chậm rãi nâng lên, nhìn về phía bốn phương tám hướng.

- Ma tộc!

Vị Giám Trảm Quan thời đại Xích Minh này đột nhiên nổi giận trở nên hung bạo, ba cái đầu phát ra tiếng gầm thét giận dữ kinh thiên động địa cũng đầy thê lương:

- Ma tộc...

- Tộc nhân của ta theo ta vượt qua ngàn vạn ngôi sao, phóng qua không biết bao nhiêu dải đất tử vong, trải qua trăm cay nghìn đắng này mới đến được gần tổ địa! Là Ma tộc...

- Là Ma tộc không nói lời gì, xông vào tinh cầu của chúng ta! Giết tộc nhân của ta, diệt chủng tộc của ta!

Từng sợi tóc khô phát vàng của hắn tung bay, giống như mấy nghìn mấy vạn thanh kiếm màu vàng, quét ra bốn phương tám hướng. Lần công kích này chỉ là trong chớp mắt, bốn phương tám hướng, trong phạm vi trăm trượng, tất cả Ma tộc đều đang ôm cổ họng của mình.

Có người giơ tay lên, nhìn bàn tay của mình một chút, trong lòng bàn tay hắn ôm cổ họng là ma huyết ấm áp.

Có người cúi đầu, đầu đột nhiên từ trên cổ trượt xuống, rơi xuống.

Phía trước tế đàn, một chiếc xe hoa cao cài đầy những bông hoa đủ màu sắc. Mui xe chậm rãi trượt xuống, chỗ bị cắt qua rất chỉnh tề. Một tòa nhà đột nhiên nghiêng, gian phòng từ từ di chuyển, đập xuống mặt đất, phát ra những tiếng động ầm ầm cực lớn vang lên.

Tiếp theo, đỉnh điện của từng ngọn đại điện trượt xuống, nóc nhà cũng đều trượt xuống.

Bên trong trăm trượng, từng cái đầu rơi xuống đất, từng dòng máu tươi phun trào.

Vô số khí huyết từ trong lồng ngực của bọn họ hóa thành từng đường màu đỏ, bay về phía Xích Khê.

Xích Khê hạ xuống trên tế đàn. Vị Ma Thần này tránh thoát được một đòn này của hắn, thấy cảnh tượng này không nhịn được trợn trừng mắt, gầm lên giận dữ, lấy tay chộp tới hai Ma Thần binh đâm về phía Xích Khê.

Sáu tay của Xích Khê giống như mưa rền gió dữ, ở trong chớp mắt ngắn ngủi đó công kích ra không biết bao nhiêu lần, đánh cho Ma Thần binh nát bấy, đánh cho vị Ma Thần này thịt nát xương tan!

Các Ma Thần khác từ trên từng ngọn tế đàn bay lên, gào thét đánh tới. Trong đó có một vị Ma Thần nhận ra Xích Khê, tiếng kêu thê lương vang lên:

- Là hắn! Là hắn dẫn theo những tinh cầu kia hạ xuống La Phù Thiên của chúng ta, là hắn hủy diệt La Phù Thiên của chúng ta, chôn vùi vô số tộc nhân của chúng ta! Là hắn giết tôn vương trước đây của chúng ta...

- Giết!

Trong cổ thành truyền đến vô số âm thanh, vô số cường giả Ma tộc dâng lên lửa giận ngập trời, chen chúc lao về phía Xích Khê.

Không lâu sau đó, trong cổ thành là một mảnh tĩnh mịch.

Sáu con mắt của Xích Khê đỏ ngầu, vù vù thở hổn hển, lúc này hắn đã hút ăn no đủ khí huyết, đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trước đây. Theo lý mà nói hắn hoàn toàn có thể rời khỏi đây, không chém giết nữa. Nhưng mà hắn vẫn giết không ngừng, giết mãi đến khi bên trong ma thành này ngoại trừ hắn ra lại không có bất kỳ một sinh linh nào có thể đứng lên.

- Ta dẫn theo tộc nhân, ở trong tinh không phiêu lưu trăm ngàn năm, trăm ngàn năm, chỉ vì tìm được tổ địa! Là các người giết tộc nhân của ta, chỉ còn lại có ta, hắc hắc, chỉ còn lại có ta...

Hắn mở sáu tay ra, tay chộp về bốn phương tám hướng, từng miếng Ma Thần binh bị hắn đánh cho vỡ nát bay lên, ở bốn phía xung quanh hắn ầm ầm va chạm, hình thành từng quả cầu kim loại cực lớn.

Ba đầu của Xích Khê phun lửa, luyện hóa những mảnh vụn Ma Thần binh, thiêu đốt nấu chảy, luyện lại sáu thanh thần đao.

Sáu tay của Xích Khê cầm thanh đao ở trong tay, nhìn về phía xa. Phía xa đang có càng nhiều Ma Thần từ trong ma thành khác chạy tới.