Mục Thần Ký

Chương 632: Đánh xuyên qua nhân hoàng điện



Đám người Nhị tổ nhìn theo bóng dáng Tần Mục rời đi. Bọn họ xoay đầu lại, Sơ tổ Nhân Hoàng cũng biến mất.

Sơ tổ Nhân Hoàng vốn không có chết, mà thân thể hóa đá, khiến mình thoát khỏi thân thể, tiến vào Phong Đô ẩn cư. Hắn còn muốn chạy tới, chỉ là chuyện trong ý niệm.

Nguyên thần của hắn thần thông quảng đại, tốc độ quay lại cực nhanh, hiện tại chỉ sợ đã trở lại thân thể của mình.

- Làm sao bây giờ?

Rất nhiều Nhân Hoàng đều nhìn về phía Nhị tổ, nói:

- Bọn họ đi chuyến này nhất định sẽ lại một lần nữa đánh nhau, tai ương sẽ chỉ là chúng ta.

Tam tổ Nhân Hoàng nhăn mặt, nhíu mày:

- Tần Nhân Hoàng lần này thua, bị đập chính là thi thể xương cốt của ta.

Nhân Hoàng khác cũng mặt ủ mày chau. Trong thời gian không tới một năm, muốn Nhân Hoàng lại tăng lên tới trình độ, trong cảnh giới tương đồng chiến thắng Sơ tổ, thật sự quá khó khăn. Mỗi người bọn họ đều là nhân vật xuất sắc nhất trong thời đại của mình. Tuy rằng bởi vì bị thời đại giới hạn, không có cách nào tu luyện tới tuyệt đỉnh, nhưng mỗi người đều có thành tựu Thần cấp của mình.

Sơ tổ lại là đạt được trình độ thần ở các phương diện, thậm chí càng cao.

Lần trước, Tần Mục thua ở trong tay Sơ tổ Nhân Hoàng, đến nay còn chưa tới một năm, thực lực của hắn làm sao có thể đột nhiên tăng mạnh, tối đa cũng chỉ là nâng cao tu vi cảnh giới.

Chỉ nâng cao tu vi cảnh giới, cũng không thể chiến thắng Sơ tổ.

Thần thông giả nâng cao cảnh giới của chính mình cũng không tính khó khăn, nhưng nâng cao nền tảng của bản thân, vậy thật sự quá khó khăn.

Nâng cao cảnh giới là xây lầu phía trên. Nâng cao cơ sở của mình, lại không có phá hủy nhà lầu phía trên, gia cố nền, mở rộng nền, khiến mình chứa càng nhiều hơn, lâu càng cao hơn, trong đó có khó khăn thế nào, có thể tưởng tượng được.

Mà chỉ có nâng cao cơ sở, mới có khả năng ở trong cảnh giới tương đồng chiến thắng Sơ tổ, điều này cần tăng trình độ tầm mắt và nội tình của mình lên tới Sơ tổ Nhân Hoàng!

- Tần Nhân Hoàng bao nhiêu tuổi?

Nhị tổ đột nhiên hỏi.

Tề Khang Nhân Hoàng suy nghĩ một lát, nói:

- Tô tiểu tử nhắc qua tuổi của hắn, dương gian tính ra, hắn chắc hẳn là mười chín tuổi.

Nhị tổ nói:

- Mười chín... Một người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, thành tựu suốt đời của một người, bình thường đều bắt đầu từ tuổi này. Công pháp thần thông sơ bộ của các ngươi thật sự quyết định ra là bao nhiêu tuổi?

Tam tổ suy nghĩ một lát, nói:

- Lão nhân, thời điểm ngươi thu ta làm đồ đệ, ta mười hai tuổi. Khi hai mươi tuổi, năm ấy ta khai sáng ra Âm Dương Phiên Thiên Thủ hình thức ban đầu, công pháp Âm Dương Đại Cửu Thừa Quyết của ta, cũng ở thời điểm đó mới có ý nghĩ. Sau mấy trăm năm, ta mới hoàn thiện được Âm Dương Phiên Thiên Thủ và Âm Dương Đại Cửu Thừa Quyết.

Tứ tổ nói:

- Ta không có tu hành công pháp và ấn pháp của lão sư. Hắn chính là một người thất bại, học hắn ta sẽ chỉ càng thất bại hơn. Cho nên ta tự nghĩ ra công pháp và thần thông. Ta lợi hại hơn so với lão nhân, khi mười bảy tuổi đã có ý nghĩ về Thập Độ Công. Khi trung niên, ta đạt được đại thành, lại đánh cho lão nhân một trận.

Tam tổ thổi râu mép trừng mắt, cười lạnh nói:

- Có năng lực đánh thắng ta là rất nổi bật sao?

Tứ tổ tươi cười đầy mặt:

- Đúng vậy, rất nổi bật.

Nhân Hoàng khác mỗi người đều nói ra tuổi khi bản thân sơ bộ xác lập công pháp thần thông của mình. Phần lớn đều ở khoảng mười mấy tuổi đến ba, năm mươi tuổi, bọn họ cũng đã xác lập phương hướng cả đời phải đi, chỉ có Đà Dư Nhân Hoàng và Lục tổ là đại tài trưởng thành muộn.

- Tần Nhân Hoàng mười chín tuổi, nói như vậy, hắn chính là đang trong thời kỳ đỉnh phong của sự sáng tạo.

Nhị tổ Nhân Hoàng suy tư nói:

- Có thể công pháp của hắn đã có con đường của mình, thần thông cũng hình thành hình thức ban đầu. Có thể hắn đối mặt với Sơ tổ sẽ không bị thua. Lại bại một lần nữa, công kích đối với hắn quá lớn...

Lam Phách Nhân Hoàng nói:

- Công pháp thần thông có hình thức ban đầu, đối mặt với Sơ tổ lại có phần thắng sao? Công pháp thần thông của Sơ tổ không có khả năng là hình thức ban đầu, mà đã đạt tới trình độ hoàn thiện đến thập toàn thập mỹ hoàn toàn không có bỏ sót.

Các vị Nhân Hoàng trầm mặc xuống.

- Chính hắn là phách thể...

Tề Khang Nhân Hoàng có chút nhát gan nói:

- Phách thể chắc hẳn là rất lợi hại đi? Đệ tử Tô Mạc Già của ta, tên tiểu tử khốn kiếp này vẫn đắc ý về chuyện đệ tử của hắn là phách thể, thiếu chút nữa thổi tới trời cao...

Mọi người đều lắc đầu:

- Phách thể cũng cần trưởng thành, mười chín tuổi có thể trưởng thành tới nơi nào?

Sau một lúc lâu, Nhị tổ dứt khoát nói:

- Chúng ta hiển linh, đi tới Nhân Hoàng điện! Tần Nhân Hoàng là đi từ dương gian. Muốn đi tới Nhân Hoàng điện còn mất một hai ngày, chúng ta đi trước một bước, đến Nhân Hoàng điện mọi người lại cùng tiến lên, vây đánh Sơ tổ!

- Được! Vây đánh Sơ tổ! Nhất định phải đánh cho hắn chủ động chịu thua, không dám cùng Tần Nhân Hoàng tranh chấp!

Rất nhiều Nhân Hoàng hăng hái bừng bừng, đều gật đầu, thân hình từng người biến mất khỏi Phong Đô.

Điểu Thần Xích Tú từ phía xa nhìn vào đám người Nhân Hoàng hiển linh rời đi, vặn cái đầu qua nhìn Diêm vương bên cạnh, thử dò xét nói:

- Diêm vương không ngăn cản bọn họ sao? Bọn họ đều là người chết, lỗ mãng chạy đến dương gian như vậy không phải hỏng quy định của Phong Đô chúng ta sao?

- Không nhất thiết phải làm vậy.

Diêm vương lắc đầu:

- Nhân Hoàng điện không thuộc về dương gian, cũng không thuộc về cõi âm, là địa phương chúng ta quản lý không được. Nhân Hoàng các triều đại vốn chính là một đám người không sợ trời không sợ đất. Bọn họ đi Nhân Hoàng điện, không về Phong Đô ta quản lý.

Xích Tú ngẩn người một lát:

- Nhân Hoàng điện không thuộc về dương gian cũng không thuộc về cõi âm?

- Nhân Hoàng điện là một mảnh nhỏ của Khai Hoàng Thiên Đình, Phong Đô quản lý không tới đó.

Diêm vương thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi, nói:

- Mảnh nhỏ của Thiên Đình, một khối rất to rơi xuống đất hóa thành Đại Khư, còn có chút mảnh vụn. Mảnh vụn quan trọng nhất, ví dụ như ba mươi sáu tòa Thiên Cung, bảy mươi hai tòa bảo điện, lại không phải là địa phương Phong Đô chúng ta có khả năng quản lý. Địa phương Nhân Hoàng điện ở lại, chính là một tòa Thiên cung trong đó, Ngọc Minh Cung. Bọn họ đi Ngọc Minh Cung, với năng lực của ta không có cách nào chạy thẳng tới nơi đó bảo bọn họ trở về. Phong Đô chúng ta mặc dù có thể trấn áp được đất đai này của U Đô, cũng là bởi vì trong Phong Đô cất giấu một tòa Thiên Cung, là Bì Sa cung, bởi vậy có thể trấn quỷ thần.

Bên ngoài Tương Long thành, Tần Mục cưỡi mây đạp gió, phát động Nhân Hoàng ấn, men theo ấn ký lao về phía Nhân Hoàng điện.

Hắn mới vừa đi, trong Tương Long thành liền có một Thần Ma ba đầu sáu tay tới. Ngoài ra còn có một vị thiếu niên. Đó chính là Xích Khê cùng Ban Công Thố.

- Lão sư vì sao phải nhìn phong thổ Duyên Khang?

Ban Công Thố không hiểu nói:

- Chúng ta thật vất vả từ Thái Hoàng Thiên trở về, vì sao không trực tiếp đi Nam Thổ?

- Nam Thổ đã chìm nghỉm, biến thành Nam Hải, chìm ở đáy biển hơn ba mươi vạn năm, thêm một ngày bớt một ngày nó cũng ở nơi đó. Nếu trở lại tổ địa, vậy cũng không cần sốt ruột.

Ba cái đầu của Xích Khê hết nhìn đông tới nhìn tây, không nhanh không chậm nói:

- Ta lại thấy được phong thổ của Duyên Khang, là muốn xem tiềm lực của thời đại này thế nào, có thể cùng Thiên Đình tranh đấu hay không.

- Lão sư nhìn ra cái gì?

Ban Công Thố hỏi.

- Có phần đại hưng, nhưng còn chưa đủ.

Xích Khê nói:

- Duyên Khang hiện tại, hắt hơi có thể diệt, không chịu nổi một đòn, tương lai có tai ương bị huỷ diệt. Duyên Khang có đạo pháp thần thông tinh tiến thần tốc, nhưng mà thời gian quá ngắn cường giả quá ít, chẳng qua là dựa vào hơi ấm còn sót lại của thời đại Khai Hoàng tồn tại sống sót đến bây giờ. Nhưng mà thời đại Khai Hoàng chỉ là chết mà không ngã, nhưng cuối cùng vẫn là chết, không che chở bảo vệ được Duyên Khang bao nhiêu năm. Bởi vậy, Duyên Khang sau này tất nhiên bị diệt. Không cần nhìn nữa, đi thôi.

Ban Công Thố nghi ngờ, không biết hắn là nhìn từ đâu ra điểm này. Xích Khê đã đi xa, hắn vội vàng đuổi theo.

Bởi vì Tần Mục nóng lòng chạy tới Nhân Hoàng điện, trùng hợp bỏ qua bọn họ.

Hắn vừa đi vừa phát động Phách Thể Tam Đan Công, thần đạo thần tàng và ma đạo thần tàng trong cơ thể không ngừng cuốn lên, nguyên khí càng lúc càng kích động dâng trào. Thời điểm hắn ở Thái Minh Thiên cũng đã bắt tay vào kết hợp lục hợp thần tàng và thất tinh thần tàng trong ma đạo thần tàng, lúc này đã đến thời kỳ mấu chốt.

Nguyên khí tu vi của hắn càng lúc càng hùng hồn thâm hậu. Tường bao quanh hai đại thần tàng cũng dần dần trở nên mơ hồ, chỉ có điều hắn ở trên ma đạo dụng tâm không nhiều, lúc này vẫn thiếu chút hỏa hậu.

Hai ngày sau, Tần Mục đi tới cánh cửa tiến vào Nhân Hoàng điện. Ánh sáng Nhân Hoàng ấn chiếu vào trên cánh cửa, cánh cửa mở ra, hắn sải bước đi vào.

Đập vào mắt là sương mù vô cùng vô tận và những nấm mồ trong sương mù mịt mờ, nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất.

Tần Mục hình như hoàn toàn không cảm thấy, đi về phía Nhân Hoàng điện.

Phía trước, có dấu vết chiến đấu lưu lại.

Nguyên thần của Tề Khang Nhân Hoàng đâm vào trong một cái hố to, giống như là một cây củ cải đen bị trồng ở trong đất, chỉ lộ ra một đoạn.

- Tần Nhân Hoàng, không nên đi về phía trước!

Nguyên thần của Tề Khang Nhân Hoàng bị nhốt ở bên trong, không thể động đậy, kêu lên:

- Lão tử không làm gì được hắn, bị hắn lật úp. Nhân Hoàng khác cũng bị hắn lật úp!

Tần Mục nhắm mắt bịt tai, tiếp tục đi tới.

Nguyên thần của Tề Khang Nhân Hoàng thân cao năm thước ngã chổng bốn vó, hai mắt vô thần nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng co giật một chút.

Tề Khang Nhân Hoàng chật vật hoạt động cái đầu béo mập, cái cổ còn to hơn so với cái đầu, thở hổn hển nói:

- Đừng đi, hắn quá mạnh...

Tần Mục sải bước tiến lên. Toàn thân hắn có khí tức Thần Ma dày đặc. Hắn tháo hai túi Thao Thiết bên hông của mình xuống, vứt trên mặt đất. Cách đó không xa, nguyên thần của Lam Phách Nhân Hoàng bị treo ở trên một mộ phần, miễn cưỡng ngẩng đầu, khàn giọng nói:

- Ngươi đánh không lại hắn, thực lực của hắn quá kinh khủng...

Tần Mục lấy ra kiếm hoàn, vứt trên mặt đất.

Đà Dư Nhân Hoàng nắm lấy chân của hắn lại, ngẩng đầu lên nói:

- Đừng đi, những Nhân Hoàng chúng ta cùng tiến lên, cũng không thể đánh bại hắn... Hắn dùng cảnh giới chỉ là cảnh giới Thần Kiều, hơn nữa chỉ dùng nguyên thần, lại đánh chúng ta ngã...

Tần Mục tiếp tục đi về phía trước. Nguyên thần của Đà Dư Nhân Hoàng bị kéo theo vài bước, chỉ đành phải buông tay.

Trên đường phía trước, nguyên thần của Nhân Hoàng các triều đại ngã lung tung vào bên đường, giãy giụa không dậy nổi.

Thần sắc Tần Mục đờ đẫn, đi tới lều tranh của Nhân Hoàng các triều đại, nhìn về phía trước. Chỉ thấy Sơ tổ Nhân Hoàng lẳng lặng đứng ở bên ngoài cửa điện, đang đợi hắn đến.

Tần Mục phát ra sóng nguyên khí, bên tai truyền đến tiếng nổ kích động. Trong tiếng nổ lớn, lục hợp thần tàng và ma đạo thất tinh trong ma đạo thần tàng của hắn cuối cùng sát nhập, ầm ầm hòa làm một thể!

Sơ tổ Nhân Hoàng thản nhiên nói:

- Một năm sau ngươi mới tới tìm ta, ngươi khiến cho ta thất vọng. Ra tay đi, để cho ta xem một năm qua ngươi tiến bước thế nào. Ta cũng không hủy diệt thi thể xương cốt của bọn họ, bởi vì ta phải đợi ngươi đến, sau khi đánh bại ngươi, lại hủy diệt những hạng người không có năng lực...

Ầm...

Nguyên khí của Tần Mục đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng, vô cùng cuồng bạo. Hai chân hắn bỗng nhiên phát lực, thân hình gần như ở trong nháy mắt biến mất, nháy mắt xuất hiện ở phía trước Sơ tổ Nhân Hoàng!

Sơ tổ Nhân Hoàng còn chưa nói dứt lời, trên mặt còn chưa xuất hiện vẻ kinh hãi, nắm đấm của Tần Mục lại nặng nề đánh vào trên mặt hắn!

Phía sau của Tần Mục là một ngọn núi lửa phun trào, ánh lửa trùng thiên. Hắn sử dụng thần thông chính là tuyệt học của Tề Khang Nhân Hoàng!

Ở trong nháy mắt này, pháp lực của hắn giống như nổ mạnh phun ra ngoài. Bóng người của Sơ tổ Nhân Hoàng bắn về phía sau. Những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, đánh vào trên vách tường của Nhân Hoàng điện. Tần Mục sải bước lao ra, hai tay chồng lại, Âm Dương Phiên Thiên Thủ điệp thủ!

Cùng lúc đó, bàn tay của hắn bay múa đầy trời, giống như là một vị Phật Đà nghìn cánh tay, Lôi Âm Bát Thức của Mã gia!

Hai loại ấn pháp bị hắn đồng thời thi triển ra, vô số đạo điệp thủ cùng nhau đánh ra. Toàn bộ Nhân Hoàng điện chấn động mãnh liệt. Đột nhiên, tường điện phía sau Nhân Hoàng điện ầm ầm đổ nát. Sơ tổ Nhân Hoàng bay ngược trở lại!

Tần Mục cúi đầu, bàn chân bước giống như bão táp bắn ra, nguyên khí cuồng bạo hóa thành một đạo ngân hà cửu thiên đổi chiều, không ngừng đánh tới thân hình Sơ tổ Nhân Hoàng đang xông tới!

- Tiến bộ? Bản thân ngươi lại thấy được!

Phía sau lưng Tần Mục, Đại La Thiên Tinh hiện lên, hóa thành Đại La Thiên Tinh Lực Trường. Một ấn đánh ra, từng ngôi sao phía sau lưng hắn nhất thời nóng hừng hực. Vô số tinh quang liên kết, hóa thành chưởng lực với uy lực cực lớn nghiền nát hơn mười dặm không khí, đánh vào trên người của Sơ tổ Nhân Hoàng!

- Ta sử dụng chiêu pháp của bọn họ, xem có thể đánh chết ngươi hay không?