Mục Thần

Chương 217: Thử động vào ta xem




“Đại trưởng lão, ông đúng là càng già càng hồ đồ. Ha ha... Nếu có thể dễ dàng loại bỏ thiếu trưởng tộc của một gia tộc như vậy thì còn gọi gì là năm gia tộc lớn nữa!"
“Lão phu hồ đồ rồi ạ!”
“Ông yên tâm, Lâm Bân sẽ xử lý ổn thoả chuyện này".
Lâm Chấn Thiên xua tay, rồi quay người rồi đi.
Hôm nay, khi vừa bước vào Lôi Phong Viện, Mục 'Vỹ và Lâm Hiền Ngọc đã cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình từ phía sau.
Người đó mặc một bộ y phục màu trắng, khoác. hắc sa bên ngoài, lộ ra một gương mặt tuấn tú nhưng hơi lạnh lùng.
“Ngươi quen hắn à?”
Thấy Lâm Hiền Ngọc ngẩn người hẳn ra, Mục Vỹ lên tiếng hỏi.
“Đại ca của thuộc hạ - Lâm Bân!”
“Hả? Cái tên đã cướp mất huyết mạch của ngươi đẩy à? Cũng ra gì phết đấy nhỉ! Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba cơ mà!”, Mục Vỹ châm chọc nói
Ta cá với ngươi là hẳn tìm ngươi chắc chắn là bắt ngươi về nhà họ Lâm, sau đó nhốt người lại tầm nửa năm hay một năm gì đó. Nếu ngươi không nghe theo thì hẳn sẽ cưỡng chế bằng vũ lực. Sau khi đã nhốt ngươi trong phủ đệ của nhà họ Lâm, hẳn sẽ tra khảo ngươi về Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết..”
“Không đâu!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Hiền Ngọc có vẻ không vui, lắc đầu.
“Đại ca của thuộc hạ không phải loại người đó!” Lâm Hiền Ngọc phủ định: “Sáu năm qua, số linh thạch mà thuộc hạ tiêu hàng ngày đều là huynh ấy cho, huynh ấy luôn thấy hổ thẹn với thuộc hại.
“Gì cơ?”
Thấy Lâm Hiền Ngọc vẫn dành sự tôn kính cho Lâm Bân, Mục Vỹ thấy buồn cười.
'Thứ gì là nực cười nhất trong thế giới của võ giả? Đó là tình thân, tình bạn và tình yêu!
Đây đều là những thứ mà võ giả chân trọng nhất, nhưng cũng là thứ tình cảm nực cười nhất.
Mặt Lâm Bân tỉnh bơ, không rõ vui hay buồn, hẳn ta thong thả đi về phía hai người họ.
“Đại ca!"
“Theo ta về nhà!”
Vừa nhìn thấy Lâm Hiền Ngọc, Lâm Bân đã nói ngay: "Đệ có biết hành động của đệ ngày hôm qua đã khiến phụ thân khó ăn khó nói như thế nào không? Đệ làm thế đúng là càn quấy"
“Đại ca, đệ có nỗi khổ tâm...”
“Đệ có nỗi khổ tâm? Sáu năm qua, đệ suốt ngày chán nản, chỉ biết đến nỗi khổ tâm của mình. Nhưng đệ có biết ta và phụ thân đã vất vả thế nào vì sự phung phí của đệ không?”
“Đại ca..
Nghe Lâm Bân nói vậy, Lâm Hiền Ngọc lập tức ngẩn ra tại chỗ.
Một lát sau, gã đần nở nụ cười lạnh.
“Sự phung phí của sáu năm qua là tại đệ sống buông thả ư? Vậy tại sao đệ lại thành ra như thế?”
“Tại sao? Là vì đệ không bằng ta!"
Vì đệ không bằng ta!
Nghe thấy câu trả lời này, lòng Lâm Hiền Ngọc đau như cắt, tiếng ing ing vang lên, gã chỉ thấy màng nhĩ mình đau nhức!
“Chỉ vì điều đó ư?"
“Sáu năm qua, đệ làm xẵng làm bậy gì đều được nhà họ Lâm che giấu còn chưa đủ sao? Bây giờ, đệ có thực lực rồi nên không coi gia tộc ra gì nữa đúng không?”, Lâm Bân chất vấn.
“Thực lực của đệ khôi phục lại có liên quan gì đến nhà họ Lâm sao?”
“Lại không à? Nhà họ Lâm sinh ra và nuôi dưỡng đệ, tất cả mọi thứ đệ có đều liên quan đến nhà họ Lâm hết. Đệ đừng quên, năm xưa là đệ tự nguyện”.
Tự nguyện?
Hay cho hai chữ tự nguyện!
Lâm Hiền Ngọc tái mặt đi, trong lòng đau nhói.
“Hơ, tự nguyện á? Giờ ta mới biết trên đời lại có kẻ ngu như ngươi đây, hộ vệ số một của ta ạ!”
Lúc hai huynh đệ Lâm Hiền Ngọc đang nói chuyện, một tiếng cười châm chọc chợt vang lên.
Mục Vỹ đứng xen vào giữa hai người họ, sau đó hướng ánh mắt quan sát Lâm Bân.
“Để ta xem da mặt ngươi rốt cuộc dày cỡ nào mới có thể ra vẻ đạo mạo nói ra câu ấy... Chậc chậc, đệ đệ ruột vì mình mà vứt bỏ huyết mạch của bản thân, để rồi đổi lại được những câu nói vô tình vô nghĩa thế này của đại ca mình đây. Chắc hộ vệ số một của ta đang đau lòng muốn chết rồi!”
“Ngươi là Mục Vỹ đúng không?”
“Đúng rồi, hân hạnh!”
“Ta hi vọng ngươi không xen vào chuyện của đệ đệ ta, nếu không dù ngươi có là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục thì ta cũng sẽ cho ngươi biết tay đấy!”
Uy hiếp ư?
Mục Vỹ ghét nhất là trò này.
"A, ngươi doạ ta đấy à?”, Mục Vỹ cười ha ha nói: “Nếu đã thế, Lâm Bân, ngươi là thiên tài của nhà họ Lâm đúng không? Giờ ta đứng đây này, có giỏi thì ngươi động vào ta thử xem!”
Động vào ta thử xem!
Ngông cuồng!
“Lấy mất huyết mạch của đệ đệ ruột mình, mà ngươi mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba và mở được huyệt Tam Túc Lý, tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ làm được vậy thôi! Bây giờ, đệ đệ của ngươi đã lợi hại hơn ngươi rồi, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, chắc không bao lâu nữa sẽ vượt qua ngươi. Đến lúc ấy, ngươi chẳng còn là cái thá gì đâu!”
Mục Vỹ nói không chút khách khí.
Không phải là hắn không muốn khách khí mà là không thể làm nổi.
Chưa bao giờ hắn gặp một kẻ vô sỉ như thế này.
Lâm Hiền Ngọc đã rút hết huyết mạch ra truyền cho hẳn ta, mà hẳn ta làm như đang bị Lâm Hiền Ngọc chiếm mất lợi ích vậy.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Bân cũng ngẩn ngơ.
Mới chưa bao lâu mà Lâm Hiền Ngọc đã đột phá thêm một tầng nữa, lên tăng thứ hai rồi.
Hân ta biết rõ đến các thiên tài của thành Nam Vân, khi muốn đột phá một tầng của cảnh giới Linh Huyệt ít nhất cũng phải mất một tháng. Nếu mắc kẹt ở một cảnh giới nào đó mãi không đột phá được thì khéo phải mất một năm, hay thậm chí năm năm, mười năm!
“Lâm Hiền Ngọc, đệ vì nâng cao cảnh giới mà tin tưởng hắn. Đệ hãy nhớ, kiểu đột phá này sẽ làm hao tổn lực sinh mệnh của mình, đệ đang tự đào mộ chôn mình đấy!" . Ngôn Tình Cổ Đại
Lâm Bân cao giọng nói, tỏ vẻ khẩn trương như đang lo lằng cho Lâm Hiền Ngọc, hoàn toàn khác với dáng vẻ của ban nãy.
“Ui chao, để ta xem ai đang nói kìa? Có lòng mơ tưởng đến võ kỹ của đệ đệ mình thì cứ nói thắng ra, cần gì phải lòng vòng thế?”
Mục Vỹ cười nham nhở, gay gắt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.