Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 40: Cô đi đi!



- Tới rồi, cô chủ.- Tài xế chuyên nghiệp đánh xe một vòng vào khuôn viên bệnh viện HOPE, sau khi đậu ngay ngắn trước sảnh chính liền cất tiếng thông báo cho cô chủ.

- Hả? À... ừm...- Nguyệt Minh giật mình, thu hồi tầm mắt mông lung.

Sảnh bệnh viện đông người ra ra vào vào, hai bên cửa ngoài treo các biển quảng bá cùng hai màn hình LCD to chiếu hình động. Đúng lúc này, một gương mặt tươi cười quen thuộc cùng dòng profile hiện lên, ánh mắt Nguyệt Minh va phải, lại rơi vào trầm tư.

Khả Hân bế Joy cục cưng đang ngủ ngon trên tay. Dựa vào hiểu biết của mình, thư ký nhỏ không vội cất lời, chỉ dám lặng lẽ quan sát, nhờ vào thói quen này mà Khả Hân biết được không ít chuyện hay ho.

Thư ký nhỏ hơi nghiêng người, theo ánh nhìn của chị sếp mà nhìn ra ngoài, Nguyễn Gia An?

Là bác sĩ An mà Uyên Hà hay nhắc đến nhỉ? Cô bác sĩ chị Nguyệt luôn để tâm?

Khả Hân lần nữa đặt tầm mắt lên người Nguyệt Minh. Thấy bàn tay chị sếp siết chặt thành nắm đấm run nhè nhẹ, nàng nhíu mày, trong lòng không ngừng tò mò về mối quan hệ giữa chị sếp và nữ bác sĩ kia.

- Được rồi, đi thôi.- Nguyệt Minh nhìn thêm một chút liền lạnh lùng ra lệnh.

Là cô bốc đồng rồi.

Không liên quan đến cô, cô cũng chẳng có phận sự giải quyết mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ là... càng nghĩ đến, cõi lòng cô khó chịu lạ thường.

Tài xế nghe cô chủ ra lệnh liền nhanh chóng thao tác, điều khiển xe chuẩn bị rời đi, một lời cũng không hỏi.

- Khoan đã! Dừng lại!

Xe vừa chạy chưa tới một mét, bánh xe còn chưa quay được một vòng, Tổng giám đốc lần nữa thay đổi chủ ý, tài xế vẫn không chút ý kiến, cực kỳ chuyên nghiệp.

Khả Hân còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy chị sếp mở cửa xe, bước ra ngoài. Nàng muốn đuổi theo, nhưng tay còn phải bế người thừa kế tương lai, không tiện hành động. Lúc này, thư ký nhỏ bắt được ánh mắt đầy ẩn ý của tài xế thông qua kính chiếu hậu, liền quay đầu nhìn ra ngoài.

- Trông anh thảnh thơi nhỉ?

- Nguyệt Minh.

- Tổng giám đốc. Tên tôi không để cho anh gọi thẳng.

- Tôi nghỉ việc rồi.

Vừa bước ra khỏi cửa xe, Tổng giám đốc đã vội vàng khoác lên mình lớp vỏ bọc cường ngạnh của ngày thường, chân đạp giày cao gót, bước từng bước vững vàng đi đến trước mặt gã đàn ông mà cô cho là nguyên cớ của mọi chuyện.

Cô đảo mắt, nhìn thùng tài liệu trên tay Trọng Nhân, khóe miệng không khỏi nhếch lên một cái, ánh mắt lần nữa phóng về phía hắn, lạnh lùng và đầy cao ngạo.

Không khí xung quanh hai người chẳng mấy chốc đóng băng, vì vậy mà thu hút không ít ánh mắt tò mò nhìn sang. Đến cả Khả Hân trong xe còn cảm nhận được áp lực, trong lòng lộp bộp cầu nguyện cho chị sếp không gây chuyện.

- À...- Nguyệt Minh trào phúng cảm thán.

- Tìm được máng khác ngon hơn, chúc mừng.

Trọng Nhân lúc này khác hẳn Trọng Nhân đêm hôm ấy, hắn ta không cúi đầu, cũng chẳng cung kính gì, đối với người trước mặt cũng không chút nể nang.

- Dù sao cô cũng sẽ đuổi tôi, chi bằng tôi tự đi.- Trọng Nhân bật cười nhẹ.

- Giữ lại chút danh dự của thằng đàn ông.- Hắn lẩm bẩm, sau đó giọng nói lớn dần.

- Trên hết, tôi làm ở đây cũng vì ơn của chị gái cô, bây giờ không còn cô ấy, xem như xoá nợ đi!

 
Nguyệt Minh như cũ, mặt không cảm xúc. Cô quả thật là có tính toán muốn đuổi việc Trọng Nhân, hắn nhanh hơn một bước từ chức, lại còn muốn cô mang tiếng xấu.

Cũng được, rất khá.

Nguyệt Minh lần đầu cảm thấy Nhật Minh sáng suốt cả đời lại có thể đưa ra một quyết định ngốc nghếch đến lạ, nuôi tên này chẳng khác gì nuôi ong tay áo.

- Được rồi, chúc may mắn.- Nguyệt Minh nhún vai, bước sang một bên.

Trọng Nhân không khách khí, đường đã thông liền bước đi.

Lúc cả hai vai kề vai, Trọng Nhân dừng lại, quay mặt sang nhìn Nguyệt Minh, để lại một câu nói.

- Cô biết cô và Chủ tịch Nhật Minh khác nhau điểm nào không?

- Tôi sẽ không nuôi ong tay áo.- Nguyệt Minh lạnh lùng đáp.

Trọng Nhân mỉm cười, lắc lắc đầu rời đi.

"Không phải, cả đời cô cũng không học được tính cách điềm đạm như Nhật Minh."

Sau khi Trọng Nhân rời đi, Nguyệt Minh vẫn như cũ đứng tại chỗ, mặt cúi xuống, hai mắt nhắm nghiền, từng nhịp thở sâu hơn bình thường.

Khả Hân quan sát được hết tất thảy mọi chuyện, chỉ là không thể nghe được hai người bọn họ nói gì mà thôi. Nàng nhìn bé con nằm trên tay mình, vừa muốn lui vừa muốn tiến, không biết nên làm sao.

Trong lúc thư ký nhỏ còn bối rối thì cửa kính đã mở xuống theo điều khiển của tài xế, gương mặt Nguyệt Minh chầm chậm hiện ra, giọng nói trầm thấp không cảm xúc.

- Em mang Joy đến khoa nhi cho các bác sĩ chăm đi.

Khả Hân đưa tay nới lỏng một nút áo sơ mi, không khí trong phòng dường như bóp nghẹt hô hấp của thư ký nhỏ. Nàng len lén nhìn chị sếp đang ngồi ở bàn làm việc của Giám đốc bệnh viện rồi lại lén liếc nhìn bác sĩ An hiện ngồi ở bàn tiếp khách.

Cái không khí nặng mùi thuốc súng này là sao!?

Nguyên cớ gì lại xuất hiện?

Do cuộc nói chuyện với Trọng Nhân ban nãy?

Loại tình huống xúc động đánh mất bản thân này trước giờ chị Nguyệt chỉ vì chị Nhật mà làm ra mà thôi, hay nói đúng hơn, với người ngoài như Gia An, chưa từng có tiền lệ.

Khả Hân tự hỏi, cô bác sĩ này đã làm gì để có được "ưu đãi" đặc biệt từ Nguyệt Minh?

Hay là chính Trọng Nhân đã nói gì đó cực kỳ đả kích chị Nguyệt?

Lúc Gia An đến, Khả Hân còn tưởng mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi, vậy mà bác sĩ An đã ngồi cả buổi, Nguyệt Minh một câu cũng chẳng nói, tay còn tiện đường lật đám tài liệu chả chút liên quan gì tới bản thân ra xem... Còn xem một cách chăm chú nữa cơ!

- Tôi tới rồi.- Bác sĩ An lịch sự nói, dường như cũng hết kiên nhẫn.

Chị sếp vẫn làm ra vẻ bận bịu, đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn bác sĩ An, Khả Hân thắc mắc cái xấp tài liệu dày cộm toàn thuật ngữ y học thế kia liệu Nguyệt Minh có hiểu không?

Tạo nét, chắc chắn là tạo nét rồi!

Khả Hân đứng một bên, cố tỏ ra tàng hình nhất có thể. Chị sếp không thèm nhìn bác sĩ An, vậy nên để thư ký nhỏ nhìn giúp cho.

Lưng thẳng tắp, dáng ngồi đầy nghiêm túc.

Chẹp!

Bây giờ mới để ý rằng bác sĩ An rất xinh nha. Bộ mã gen này chắc chắn không tầm thường, nhưng trên hết chính là cảm giác sạch sẽ, thanh cao mà bác sĩ An mang đến cho người đối diện... khí chất này hẳn phải được giáo dưỡng rất tốt, nói nàng là đại tiểu thư nhà giàu vẫn không quá đâu.

Bác sĩ An lúc nào cũng hành xử chuẩn mực, một cái chớp mắt cũng toát lên phong thái quý tộc, so với chị sếp "trẻ trâu" nhà mình thì đúng là ăn đứt...

 
Nghĩ đến đây, Khả Hân rùng mình nhẹ, những lời này mà để Nguyệt Minh nghe được chắc chị sếp sẽ trả tự do cho nàng thư ký từ tầng 69 của T Group mất!

- Tôi rất bận. Nếu gọi tôi lên mà chẳng nói gì thì tôi về đây.

Gia An đang nói thật, lịch khám hàng ngày của nàng đều không trống, đại đa số đều phải đặt từ trước, hơn nữa, vì sắp tới sẽ nghỉ việc, nàng đã đẩy lên rất nhiều lịch.

Nói cách khác, Gia An đi đến đây đã là rất nể mặt rồi.

Nguyệt Minh lúc này mới nhíu mày, bỏ tài liệu sang một bên. Cô liếc Khả Hân một cái, thư ký toàn năng liền biết mình hết nhiều chuyện được rồi, thức thời mà đi ra ngoài.

- Trời đất!? Sao chị ở đây?- Khả Hân vừa ra khỏi cửa thì gặp ngay Uyên Hà đang lấp ló.- Joy đâu?

- Chị đưa điều dưỡng trông rồi, chị đi hóng hớt một chút.- Uyên Hà gãi đầu cười hì hì.

Nhưng Khả Hân đã nhanh chóng bịt miệng cô lại.

- Có ai đi hóng hớt mà nói lớn như chị không? Suỵt, nhỏ một chút.- Thư ký nhỏ có chút ghét bỏ.

Bác sĩ gì mà trông ngố dễ sợ!

Bên trong này, Nguyệt Minh và Gia An đều đồng loạt im lặng.

Không phải Nguyệt Minh không biết nói gì, mà là nhiều quá, sắp xếp mãi vẫn không thông. Cô không phủ nhận chính cuộc gặp gỡ với Trọng Nhân lúc nãy đã góp phần khiến những lời trong lòng của cô 'ptrở nên hỗn loạn hơn, ngoài ra, gương mặt nghiêm túc đến xa lạ của Gia An cũng khiến cô chùn bước.

Gia An ho nhẹ.

Nguyệt Minh giật mình, thở dài một hơi. Cô đứng dậy, đến ngồi đối diện nàng, đẩy tờ đơn xin thôi việc qua trước mặt nàng.

- Vì sao cô muốn nghỉ việc?- Cuối cùng, Nguyệt Minh cũng cất tiếng hỏi ra nỗi lòng của mình.

Là vì giận tôi?

Là vì bị lời nói của tôi làm cho tổn thương sao...

Hay là... vì Trọng Nhân?

Dù là vì chuyện gì, cô muốn nghe Gia An nói.

- Thưa Tổng giám đốc, tôi đã ghi rất rõ lý do, rằng cảm thấy môi trường làm việc không còn thích hợp với tôi nữa.- Gia An trả lời rập khuôn.

- Không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào?- Nguyệt Minh cảm thấy cổ họng mình có vị đắng.

Cô nhìn Gia An, muốn tìm chút dịu dàng còn sót lại, nhưng chẳng có gì cả.

- Chỗ nào cũng không thích hợp, không cùng chí hướng, không cùng quan điểm.- Nàng thẳng thừng nói.

- Là không cùng với bệnh viện này hay là không cùng quan điểm với tôi? Là ghét bệnh viện này hay là ghét tôi?- Nguyệt Minh cúi đầu, khẽ cười mỉa mai một cái.-Tôi còn tưởng rằng cô công tư phân minh cơ...

 
Nguyệt Minh đã chủ động lược bỏ hàng vạn lý do Gia An xin nghỉ, chỉ còn duy nhất một lý do là Trọng Nhân. Thái độ xa lạ này của Gia An khiến Nguyệt Minh cảm thấy tức phát điên lên, từ đó tới giờ chỉ có duy nhất mình nàng mới dám như thế với cô!

Lợi dụng cô không được thì vứt à?

Trọng Nhân quan trọng thế cơ à?

Gia An tất nhiên cảm nhận được sự không ổn này của Nguyệt Minh, ngữ điệu của người kia đang dần thay đổi. Nhưng Gia An chính là ghét cái tính này, ghét cay ghét đắng, đây cũng là nguyên nhân mà Nguyệt Minh mất điểm trong mắt nàng.

- Cô là người điều hành bệnh viện này.- Gia An vẫn từ tốn nói, lúc nói chuyện, nàng luôn nhìn thẳng vào đối phương để nắm bắt tâm lý.- Như vậy thì chí hướng của bệnh viện và cô có giống nhau không? Có gì mà công tư không phân minh? Nếu có, cô vẫn nên tự nhìn lại bản thân mình.

Từng lời Gia An nói như từng chiếc gai nhọn. Nàng cực kỳ ghét loại người lạm quyền, mà Nguyệt Minh ngay từ đầu chính là loại người này.

Nàng không thể tin được chỉ vì không cứu được Nhật Minh mà Nguyệt Minh có thể đuổi người!

Nguyệt Minh lúc này cũng nhìn chằm chằm Gia An, mắt hơi híp lại, đánh giá thái độ của nàng. Thấy nàng càng bình thản, Nguyệt Minh càng không dễ chịu, hai tay cô siết chặt, chặt đến mức khiến máu tụ vào cả đầu ngón cái, lại còn có chút run rẩy.

Dựa vào nhịp thở, nàng đoán hẳn là cơn tức giận sắp phun trào rồi.

Loại xúc động này... không nên có!

Gia An cúi đầu thầm đếm trong lòng, một, hai rồi ba... nhưng cơn giận vẫn chưa bùng phát.

Nàng ngẩng mặt lên, chỉ thấy Nguyệt Minh đang nhắm mắt, tay cố gắng thả lỏng ra.

- Nếu là vì tôi, thì tôi xin lỗi.

Người như Nguyệt Minh, để nói ra được lời này là rất khó khăn. Nhưng cô biết có hiểu lầm ở đây, loại hiểu lầm nhạy cảm này sẽ càng bùng lên dữ dội nếu cô không giữ được bình tỉnh.

Gia An thầm ngạc nhiên, nàng biết chứ, nhưng nàng muốn chữa bệnh tận gốc. Điều Gia An muốn nghe đâu chỉ đơn giản thế này, lời Nguyệt Minh nói hôm trước đã khiến nàng mất ngủ bao đêm kia mà.

- Tổng giám đốc đâu có lỗi gì, là do tôi cả thôi. Tôi cố tình tiếp cận mà, nhỉ?

Nguyệt Minh nhìn nàng rồi lại hít vào một hơi thật sâu, trong lòng là thiên ngôn vạn ngữ, đại loại là: "Tôi biết tôi nóng tính rồi, cô tha thứ cho tôi nha... Lần sau tôi không dám nữa... Thật ra là do tôi hiểu lầm thôi, tôi hứa sẽ không bao giờ nặng lời với cô như thế nữa. Còn Trọng Nhân, cho dù tôi không đuổi hắn cũng chủ động nghỉ việc."

Ấy vậy mà, rốt cuộc lại trở thành...

- Tôi nói rồi, cô không được nghỉ việc.

Lời nói sặc mùi ra lệnh, nhưng phối với bộ dạng gấp gáp của Nguyệt Minh khiến Gia An nổi tính xấu.

Làm sao bây giờ, cảm thấy muốn chọc xem Nguyệt Minh nhịn được tới đâu quá đi mất!

- Tôi vì sao lại không được nghỉ?

- Bởi vì...

Nàng có chút chờ mong mà nhìn.

- Bởi...

- Mong cô ký đơn giúp tôi, bệnh viện không có tôi vẫn có người khác. Giống như cách cô lấy việc riêng đuổi Trọng Nhân vậy, cô cứ lấy việc riêng rằng cô ghét tôi rồi đuổi tôi đi.

Trọng Nhân...

Trọng Nhân...

Lại là Trọng Nhân!

Nguyệt Minh cắn môi, vẫn cố nhẫn nhịn.

- Không! Không phải như vậy, làm sao cô có thể so sánh hai vấn đề này!? Hơn nữa...

- Khác nhau cái gì? Tôi cũng ở trong phòng phẫu thuật đêm ấy...

Gia An ngoài mặt thì nghiêm túc đấy nhưng trong lòng thì đang mong chờ điều tiếp theo Nguyệt Minh nói ra. Những lời Nguyệt Minh nói nãy giờ ngoài sức tưởng tượng của nàng, nàng không ngờ người cao ngạo như thế lại có thể kiềm chế đến mức này, nhưng xem ra chỉ đến đây thôi...

Nguyệt Minh lần nữa siết chặt tay. Cô cúi gằm mặt xuống, không để Gia An quan sát được chút biểu tình gì từ cô.

"Nhưng bệnh viện này không có cô là không được."

Trong vô vàn lời nói chạy trong đầu Nguyệt Minh có một câu như thế, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị cơn giận làm cho mờ mắt.

- Sau tất cả vẫn vì Trọng Nhân đúng không? Bởi vì cô cảm thấy khó chịu khi tôi đuổi anh ta nên cô muốn nghỉ đúng không?- Nguyệt Minh ngước mặt lên, đôi mắt sâu hút đầy sắc bén.

Tổng giám đốc đứng bật dậy, đi đến bàn làm việc, phá vỡ nguyên tắc, mạnh bạo mà lấy đại một cây bút.

Xoẹt—

Một đường nét liền kí ra chữ ký rồng bay phượng múa, cuối cùng là ba chữ Hoàng Nguyệt Minh.

Rầm—

Nguyệt Minh đập mạnh tờ giấy xuống mặt bàn.

- Như cô muốn.

Gia An dù đã chuẩn bị trước tinh thần cho cuộc bùng nổ, nhưng vẫn không giấu được vẻ hoảng hốt. Nàng mở miệng, muốn nói thêm gì đó nhưng Nguyệt Minh đã cắt lời.

- Cô đi đi, đừng bao giờ để tôi thấy mặt nữa!

Nguyệt Minh nói xong lời cuối, trực tiếp đanh mặt lại, bước qua Gia An, đẩy cửa rời khỏi.

Chỉ là một bác sĩ, có cũng được không có cũng chẳng sao!

Cứ để cô ta đi, cút khỏi mắt cô, đi vui vẻ bên Trọng Nhân kia đi!

Muốn nghĩ về cô tệ nào cũng được, dù sao, cô cũng xứng đáng với những lời nói đó!

Gia An nhìn vào dòng chữ ký, cõi lòng không biết vì sao có chút đau. Nàng nhìn ra cửa, lại thấy Khả Hân ôm Uyên Hà đang ngập trong máu mũi nằm dài trên hành lang.

Đâu có thời gian quan tâm, nàng liền đuổi theo Nguyệt Minh.

Làm sao bây giờ?

Hình như đã có một sự lật kèo ở đây rồi?

- Đã nói rồi, chị vẫn chưa đi khám sao?

Trước cửa phòng nhanh chóng chỉ còn lại Khả Hân vừa cầm máu cho Uyên Hà vừa trách móc.

Người này máu nhiều đến đâu mà suốt ngày chảy máu mũi!?

- Không sao... không sao... OTP cãi nhau nên chị có hơi xúc động.- Uyên Hà yếu ớt vẫy tay, sau đó lại cười ngố.- Tối mua thịt bò về nấu đồ ăn nha!

Khả Hân nhìn có chút ngứa mắt, liền mạnh bạo đưa tay bóp lấy mũi của Uyên Hà khiến cô la oai oái.

Mười lăm tháng ba mọi năm thời tiết luôn quang đãng, không khí dịu nhẹ mang tràn ngập hơi thở trong veo của mùa xuân, nhưng năm nay, chào đón mười lăm tháng ba lại là một cơn mưa phùn.

Mưa phùn, đôi khi thật nên thơ, cũng có đôi khi lại thật khó chịu. Thay vì đổ một trận nước hối hả xuống rồi trả lại cho bầu trời một màu trong xanh, trả chỗ để những tia nắng vàng toả sáng thì mưa phùn lại kéo theo hằng hà sa số những đám mây đen vây quanh bầu trời.

Bên dưới mặt đất, Nguyệt Minh nhẹ bước trên con đường được lát những mảng gạch to xen kẽ cùng với đó là những ngọn cỏ xanh mướt đã ngập nước tự lúc nào, chính chúng là thủ phạm khiến đôi giày đắt tiền của cô ướt đẫm nước.

Nguyệt Minh cầm ô đi xuyên qua cánh rừng nho nhỏ của trang viên, chốc chốc lại đưa tay, đón lấy từng hạt mưa li ti lạnh buốt.

- Mưa tháng ba?- Cô tự cảm thán trong lòng.-Trời hẳn là lại đang khóc rồi.

Nguyệt Minh nhếch môi, tiếp tục bước đi.

- Chị, em tới rồi.

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

Hôm trước đi xem Suzume, OST vang lên có một đoạn mình khá thích.

"Em hoàn thiện anh, một người chưa bao giờ toàn vẹn. Em là người chế tác ra anh ngày hôm nay."

Mình nghĩ ngay đến bé Nguyệt ở nhà. Không giống ngư mấy chị gái khác trong BHTT, Nguyệt của mình vẫn chỉ là trăng khuyết mà thôi. Bởi bé nó đầy khuyết điểm, loại người không phải ai cũng thích.

Nhưng trăng khuyết rồi trăng sẽ tròn, sẽ toả sáng. Có thể bây giờ Nguyệt Minh vẫn lắm khuyết điểm, nhưng không sao, có chị An đây rồi:3

Chút tự bạch. Nguyệt Minh sinh ngày 15/3